Chẳng lẽ thật không có một chút biện pháp nào sao?
Bọn họ đều là người ý chí như sắt, ở trong tuyệt vọng sẽ không buông tha, đầu óc thay đổi thật nhanh, trù tính hết thảy khả năng.
– A a, Trầm Âm lão ma, ngươi rốt cục đi ra nha!
Một thanh âm đột nhiên vang lên, giống như vạn lôi, quanh quẩn ở trong cung điện.
Cái gì, nơi này còn có người?
Nhưng bảy người Lăng Hàn tràn đầy mong đợi, ở trong tử cục này… có biến là chuyện tốt!
– Cái gì!
Ngô Triết cả kinh thất sắc.
– Lam Vân, ngươi còn không có chết?
Hắn nhìn về phía cỗ thi thể trên đất.
– A a!
Trong tiếng cười, chỉ thấy thi thể của Lam Vân cư nhiên bò dậy, thân thể cao ba trượng kéo ra một cái bóng thật dài.
Sáu người Lăng Hàn đều giật mình, cả kinh.
Mặc dù bọn họ hoài nghi tồn tại thần bí này không phải chủ nhân chân chính nơi đây, nhưng thấy Lam Vân lại đứng lên, vẫn để cho bọn họ lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngô Triết nhìn chằm chằm Lam Vân, một lát sau cũng cười lớn đạo:
– Thì ra ngươi thật đã chết, bây giờ chẳng qua là một đạo ý thức lưu lại nhập chủ thân thể mà thôi.
– Quả thật như thế!
Lam Vân gật đầu.
– Bất quá, giết ngươi dư sức có thừa.
Ngô Triết không khỏi biến sắc, thất thanh nói:
– Ngươi sẽ không phải là cố ý bố cục, chờ thần hồn của bổn tọa rời Địa Tâm, đoạt xá thân thể này, để cho ngươi có cơ hội đánh chết chứ?
Lam Vân cười to:
– Bằng không thì vì cái gì? Ngươi núp ở trong Địa Tâm, bổn tọa đã chết, lại không thể đuổi kịp tới Địa Tâm giết ngươi, không dụ ngươi ra sao được?
– Ngươi, ngươi, ngươi thật đúng là biết ẩn nhẫn!
Ngô Triết nói.
– Cũng đã qua mấy ngàn vạn năm, hài cốt của ngươi cũng sắp hóa thành bụi phấn, còn có cái gì nhìn không ra, có thể giết bổn tọa sao?
– Hừ, coi như bổn tọa chết một ngàn lần, lại há có thể bỏ qua yêu nghiệt Minh Giới như ngươi!
Lam Vân quát lên.
Cái gì, tồn tại thần bí này là người Minh Giới!
Khó trách, Lam Vân trên đất khắc chữ, đối với Minh Giới tràn đầy phẫn hận, sát khí ngất trời. Kết hợp dấu vết đại chiến bên ngoài liền có thể suy đoán ra, ban đầu hai cường giả này khẳng định xảy ra một cuộc đại chiến.
Kết quả Lam Vân thắng, nhưng bị vết thương trí mạng, mệnh không lâu dài, mà tồn tại thần bí thì thân thể bị đánh nát, chỉ còn lại có thần hồn, nhưng bởi vì sinh linh Minh Giới có tính đặc thù, có thể núp ở trong Địa Tâm kéo dài hơi tàn.
Mấy ngàn vạn năm trôi qua, tồn tại thần bí cho là Lam Vân đã chết, liền nhân cơ hội đi ra đoạt xá, dống đời thứ hai.
Đúng rồi, nơi này giăng đầy cấm chế, là dùng để trấn áp tồn tại thần bí, để cho hắn chỉ có thể xuất hiện ở trong cung điện, nếu không bí cảnh này đã mở ra nhiều lần, tồn tại thần bí kia hẳn đã sớm thoát thân, mà không phải đợi đến cung điện mở ra lần này.
Hắn chỉ cho rằng Lam Vân bố trí những thủ đoạn này là vì trọn đời trấn áp mình, nhưng không ngờ đây là một kế trong kế, chẳng qua là để cho hắn cảm thấy an toàn, từ Địa Tâm đi ra, sau khi đoạt xá, thần hồn của hắn tự nhiên không thể tùy ý chạy loạn rồi.
Mà lấy thân thể của hắn bây giờ …… yếu ớt vô cùng a!
Cả người Ngô Triết phát run, dù ban đầu thân thể bị đánh hư hắn cũng không có khẩn trương cùng sợ hãi như vậy, bởi vì hắn vừa mới đoạt xá, thần hồn không thể nào chạy nữa. ===============