Sau tiếng hô của Hùng Đại Hải, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng lần lượt xông ra khỏi tường thành, người nào người nấy khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt.
Những ngày này nhà họ hùng bị nhà họ Tề trấn áp đủ rồi, bọn họ vốn dĩ đã vô cùng căm phẫn, hiện giờ có tu sĩ mạnh mẽ trợ chiến, người nào người nấy càng hăng hái chiến đấu hơn, những tiếng thở hằn học vang lên trong không trung, cuối cùng bọn họ cũng có thể trút nỗi bực dọc này.
Phụt! Phụt! Phụt!
Sự tham gia của nhà họ Hùng khiến đại quân nhà họ Tề lại lần nữa lụi dần, hoá thành từng đám huyết vụ.
Đây là trận đại chiến vô cùng hồi hộp, mặc dù đại quân nhà họ Tề với số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng dù sao thực lực của bọn họ cũng có hạn, ưu thế về số lượng căn bản không thể thay đổi gì.
Phụt! Phụt!
Trong đám người, Tề Chấn Hải máu me đầm đìa, ngoài Diệp Thành ra thì Chung Quy, Chung Giang, Chung Tiêu cũng tới trợ chiến, vài người vây quanh ông ta, đến cơ hội bật lại cũng không có.
Ở một hướng khác, Tề Chấn Hải cũng bị Sở Linh Ngọc, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Trần Tuyết, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chặn đứng.
“Các người rốt cục là ai?”, Tề Chấn Sơn, Tề Chấn Hải vô cùng phẫn nộ.
Vốn dĩ đêm nay chính là đêm đại thắng lợi của bọn họ vì bọn họ có thể tiêu diệt nhà họ Hùng nhưng vì sự có mặt của từng kẻ mạnh thần bí mà khiến tình hình thay đổi xấu đi, chiến thắng vốn dĩ nằm trong tay bọn họ thì bây giờ bọn họ lại trở thành đối tượng bị giết hại.
“Vậy ngươi cho rằng chúng ta là ai?”, Dương Đỉnh Thiên tung một chưởng ở một phía mở ra một con đường máu sau đó trảm một kiếm từ trên trời xuống, suýt chút nữa khiến Tề Chấn Sơn bị chém làm đôi.
“Dương Đỉnh Thiên?”, Tề Chấn Sơn lảo đảo lùi về sau nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ mặt không sao tin nổi: “Không thể nào…”
“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ông đã…”, Tề Chấn Hải trố mắt vẫn lảo đảo lùi về sau, mặt mày không sao tin nổi.
“Không phải phí lời, giết”, phía sau, Diệp Thành vung Bá Long Đao cứ thế sát phạt lên, một đường kiếm vung ra suýt chút nữa khiến Tề Chấn Sơn bị chém làm đôi.
Phụt!
