Hai người trầm mặc.
Nếu như bị sa thải, bọn họ cũng không thể ở lại trong giới này nổi nữa, cực cực khổ khổ hơn hai mươi năm, mắt thấy đã sắp kiếm được tiền lại bị sa thải, thế này thì ai chịu nổi?
“Xem ra, chỉ có thể chịu thua thôi.”
Hầu Dương đứng lên, cùng thư ký đến nhận lỗi với Giang Nghĩa.
Trong biệt thự cũ kỹ.
Giang Nghĩa ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, mấy ngày nay làm việc với cường độ cao liên tục, thực sự anh đã có hơi không chịu được.
Đợi làm xong tháng này, anh định từ chối hợp đồng của mấy bên, không nhận nữa.
Đang nằm nghỉ ngơi, bỗng nhiên ngoài cửa một chiếc xe đi tới, hai người vội vã đi xuống, bước vào sân, đi vào trong phòng.
“Anh Giang!”
Giang Nghĩa quay đầu vừa thấy, có biết, đúng là người trước đây không thèm để mình vào mắt, Hầu Dương và thư ký của ông ta.
Bên này Đinh Thu Huyền thấy có khách tới, vừa định pha hai ly trà, lại bị Giang Nghĩa giữ lại.
Không cần.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi và Trang sức Mạc Bắc hình như đã chấm dứt hợp đồng rồi mà? Vẫn là chủ tịch của các ông trực tiếp gọi điện chấm dứt, hiện giờ tôi và các người hẳn là không hề có chút quan hệ nào, sao còn đến nhà tôi làm gì?”
Đinh Thu Huyền lúc này mới rõ ràng, hai người này chính là nhân viên của công ty đã chấm dứt hợp đồng với Giang Nghĩa.
Khó trách Giang Nghĩa không thèm nể mặt.
Hầu Dương xấu hổ cười một tiếng, nói: “Anh Giang, trước tiên ngài đừng nóng giận. Chuyện trước đó là Trang sức Mạc Bắc chúng tôi không đúng, bây giờ chủ tịch đích thân phái hai người chúng tôi tới nhận lỗi với ngài.”
Vừa nói, ông ta vừa đặt một cái hộp tinh xảo lên bàn.