Đến bây giờ cô cũng cảm thấy cả người mình đều là hơi thở rỉ sắt của riêng máu tươi, làm sao cũng không rửa sạch được.
Mỗi buổi tối cô đều gặp ác mộng, thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Mỗi lần cô có một động tĩnh, Cố Thành Trung sẽ lập tức tỉnh lại, ôm chặt cô vào trong ngực mà trấn an.
Có đôi khi còn đưa cô đến phòng bếp, không ngại cực khổ mà làm bữa ăn khuya cho cô nữa.
Mấy ngày này đã bị làm cho có chút suy nhược tinh thần, cũng làm phiền hà Cố Thành Trung, cô cảm thấy có hơi áy náy.
“Mấy ngày nay cứ luôn uống thuốc an thần, cũng không thấy hiệu quả. Nếu không em uống một ít thuốc an thần là được rồi, ngủ một giấc là đến hừng đông, tốt biết bao nhiêu.”
“Thuốc ngủ không thể uống nhiều, sẽ sinh ra ỷ lại, em vượt qua được khoảng thời gian này là được rồi, là thuốc thì ba phần độc, thuốc an thần này anh cũng không muốn để em động vào.”
Cố Thành Trung một bên vừa nói, một bên lại bưng tới một ly sữa nóng hôi hổi cho cô.
“Muốn ăn chút gì không?”
“Không ăn đâu”
Cô vừa nhìn thời gian, cũng đã ba giờ rồi, cô không muốn gây sức ép cho Cố Thành Trung, cho dù cô có thật sự đói bụng, cũng không hề thấy bưồn ngủ.
Nhưng cô vừa mới phun ra hai chữ này, bụng đã cũng rất không cho mặt mũi mà kêu lên xì xào.
Gần đây ăn uống cũng không tốt, bữa nào cũng ăn rất ít, nếu không phải mỗi đêm Cố Thành Trung đều làm bữa ăn khuya thì cô đã xanh xao không chịu được từ lâu rồi.
Cô chạm phải ánh mắt trêu tức của Cố Thành Trung, nhất thời cảm thấy thẹn thùng.
Thật là mất mặt mà.
“Miệng thì nói không cần, thân thể của em ngược lại lại rất thành thực nha”
Hứa Trúc Linh: “..”
Cô lại không có lời nào phản bác được, lời này hoàn toàn không tiếp được mà.