Tô Khiết xem như hiểu rõ biểu cảm phức tạp trước đó của ông cụ Đường là vì điều gì.
“Mẹ, hai người vừa nãy đi rồi sao? Con không thích hai người đó, họ rất hung dữ, rất đáng sợ, con muốn xuống dưới chơi, nhưng con sợ họ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ có chút ỉu xìu.
“Họ đã đi rồi, con đi đi, mẹ xuống với con.” Tô Khiết khẽ sững sốt, trong lòng thầm thở dài, đều nói con nít mẫn cảm nhất, nếu lúc trước ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn có chút thân thiết với con bé thì con bé cũng sẽ không sợ họ.
Tô Khiết dắt Đường Vũ Kỳ ra khỏi phòng, vừa khéo nhìn thấy ông cụ Đường từ thư phòng đi ra, chính xác mà nói thì ông cụ Đường đã đứng ngoài thư phòng một lúc, sau đó lại xoay người định rời đi.
Lúc này, biểu cảm trên mặt ông cụ càng thêm phức tạp.
Tô Khiết xuyên qua khe cửa nhìn thấy tình hình bên trong, cũng bất giác sững sốt, bây giờ trong thư phòng không còn chỗ nào để đặt chân, khắp nơi đều là mảnh ghép mô hình.
“Minh Hạo trước đó hỏi ông có thể động vào không, hỏi ông có thể tháo ra xem không, ông cho rằng nó nói tháo ra xem chính là mở chỗ có thể mở ra xem, không nghĩ tới tháo ra mà nó nói là ý này.” Ông cụ Đường nhìn Tô Khiết, có cảm giác như muốn khóc lại không có nước mắt.
Ông làm sao cũng không nghĩ tới một thằng nhóc không tới năm tuổi mà lực phá hoại lại mạnh như vậy.
Khóe môi Tô Khiết khẽ giật giật, thấy dáng vẻ của ông cụ, cô cũng không nhịn được muốn cười.
“Ông ngoại yên tâm, nó sẽ lắp lại, khôi phục nguyên trạng.” Tô Khiết nghĩ trong tình huống này cô nhất định không thể cười, vẫn là an ủi trái tim ông cụ một chút đi.
Ông cụ Đường lại nhìn vào thư phòng, sau đó liếc nhìn cô: “Bây giờ cái nào là mảnh ghép ở đâu cũng không rõ nữa.”
Rất rõ ràng, ông cụ Đường không tin lời cô, không tin Đường Minh Hạo có thể lắp lại.
Tình huống bây giờ ngay cả ông cũng không thể lắp lại được, huống chi là một đứa bé không tới năm tuổi.
Ông đã không còn hi vọng gì nữa, ông đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Nhưng mà, trái tim ông cụ Đường lúc này lại đang rỉ máu, đó là thứ ông sưu tập cả đời, cả đời này của ông cũng chỉ có chút sở thích như vậy.
Xong hết rồi, tất cả đều bị tên nhóc đó hủy hết rồi, haiz! Ông cụ Đường lúc này thật sự có cảm giác khổ mà không có nơi để bộc bạch.