“Thật không nghĩ tới trong tay các hạ còn có loại bảo vật này,Hàn mỗ đã tính sai một bước rồi.”
Một thanh âm của nam tử xa lạ truyền đến.Tại địa phương Kim Giao Vương nhìn,linh quang chợt loé lên,một đạo thanh quang bắn ra bay đến cách nhị yêu chừng mười trượng rồi dừng lại,hiện ra một gã nam tử trẻ tuổi bình tĩnh nhìn nhị yêu.
“Là ngươi!”
“Lệ tiểu tử!”
Kim Giao Vương cùng Phong Hi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Lập đồng thời kêu lên.Chỉ có điều khuôn mặt hai người hoàn toàn bất đồng,Phong Hi vừa mừng vừa sợ còn Kim Giao Vương thì vẻ mặt cảnh giác.
“Sao,chẳng lẽ Phong đạo hữu biết người này?”Đồng tử Kim Giao Vương co rút lại,lạnh lùng hướng Phong Hi hỏi.
“Kim huynh,người này chính là tên năm đó sát hại lệnh tôn,cướp đi bảo vật mà ta luyện chế.Thật không nghĩ đã nhiều năm như vậy mà hắn còn dám một lần nữa xuất hiện tại Ngoại hải.Bây giờ thì nói gì cũng không thể để hắn chạy thoát được.Di,tu vi của hắn.”Phong Hi đầu tiên là hưng phấn dị thường,nhưng thần niệm vừa đảo qua thân hình Hàn Lập một cái thì sắc mặt nhất thời đại biến,toát ra biểu tình khó có thể tin được.
“Hừ,chạy thoát? Ngươi chẳng lẽ không thấy hắn chủ động tìm đến gây phiền toái sao?”Kim Giao Vương hai mắt loé lên kim mang,âm trầm nói.
“Không có khả năng,năm đó hắn chẳng qua chỉ là Kết Đan kỳ tu sĩ mà thôi,hiện tại thế nào lại có tu vi đáng sợ như vậy.Hắn thật sự đã tiến giai lên đại tu sĩ sao?”
Hàn Lập cũng không hề che dấu tu vi của mình,Phong Hi sau khi cảm ứng thấy thì trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ.
“Phong đạo hữu mấy trăm năm qua hơn phân nửa đều bế quan khổ tu,xem ra còn chưa nghe qua sự tình phát sinh trên Bích Linh Đảo.Người này chính xác thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ,hiện tại lại tìm đến hai chúng ta, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì,chúng ta tốt nhất phải cẩn thận đối phó mới được.”Kim Giao Vương khẽ nhích môi truyền âm nói.
Phong Hi liếm môi,theo bản năng gật đầu nói.
Ngay khi nhị yêu đang nhìn chằm chằm vào Hàn Lập,khuôn mặt ngưng trọng thì Hàn Lập lại mở miệng nói:
“Nguyên bản Hàn mỗ chỉ đến tìm Kim đạo hữu,lại không nghĩ có thể tái kiến một vị cố nhân khác tại nơi này.Quả thật có chút vui mừng ngoài ý muốn.Xem ra không uổng công ta lặn lội một chuyến.”Hàn Lập hai tay để sau lưng,ánh mắt đảo qua Thanh bào yêu tu một cái,trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
“Muốn tìm Kim mỗ?Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cực phẩm linh thạch kia cầm vào có chút phỏng tay,muốn trả lại cho lão phu sao?”Kim bào đại hán cười dữ tợn,không hề khách khí hỏi.
“Cực phẩm linh thạch đối với tại hạ còn có việc phải dùng,rất tiếc không thể làm theo ý đạo hữu được.Tại hạ lần này đến đây chỉ là muốn mượn yêu đan của đạo hữu dùng một chút.Không biết đạo hữu có muốn phun ra để miễn cho ta và ngươi phải động chân động tay một phen,đỡ phải mất hoà khí chăng?”Hàn Lập chuyển ánh mắt sang người đại hán nói làm cho nhị yêu cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Mượn nội đan của bổn vương?Ngươi dám đứng trước mặt ta nói lời này sao?Hảo,nếu ngươi đã muốn lấy nó thì cứ tự mình đến lấy đi!”Kim Giao Vương cười lên một cách điên cuồng,trường bào màu vàng kim trên người đột nhiên nổi lên một tầng kim mang sáng bóng,trong nháy mắt biến ảo thành một kiện chiến giáp ánh kim rực rỡ.
Cùng lúc đó,lão yêu đầu thả ra linh quang chói mắt,tiếp theo hai gò má hiện ra một lớp lân phiến rực rỡ ánh vàng, một cái đuôi bỗng nhiêu xuất hiện ở phía sau.
Yêu vương này cũng thật tỉnh táo,đem thân hình biến thành hình thái chiến đấu nửa người nửa yêu.
Một tay chụp vào hư không một cái,một cây trường thương màu vàng hiện ra,ngân hồ(hồ quang màu bạc) không ngừng chớp động trên trường thương.Hắn không chút do dự vung tay lên,trường thương vang lên tiếng lôi minh,hào quang loé lên rồi tiêu thất nhưng ngay sau đó hiện ra ngay trước người Hàn Lập.
Toàn thân trường thương phóng ra một tầng điện quang hình cung hung hăng dâm tới.
Yêu vương này vừa nói liền ra tay,không hề nói thêm.
Hàn Lập trong lòng thầm rùng mình nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị nên không hề lưỡng lự,một tay đưa vào trong tay áo lấy ra một vật nhẹ nhàng vung lên.
Ngân quang chợt loé lên trước người,một đoá ngân liên lớn vài thước quỷ dị hiện ra.
Kim sắc trường thương kia liền chui vào trong tâm của ngân liên
“Oanh” một tiếng vang thật lớn vang lên,ngân liên kịch kiệt chớp động,từ giữa phóng ra thất sắc Phật quang nhưng lại đem kim sắc trường thương dũng mãnh vô song kia cản lại,hào quang trên ngân liên chợt tắt,bọ dáng phi thường thoải mái.
Hàn Lập hai tay nhanh chóng bấm tay niệm thần chú,nhất thời từ sau lưng một tiếng sét vang lên,một đôi cánh màu trắng xanh hiện ra,nhẹ nhàng chớp động vài cái,nhân ảnh liền bắn về phía sau hơn mười trượng,một lần nữa ổn định lại thân hình,khoé miệng hiện lên nụ cười châm chọc.
“Phong Lôi Sí!”Phong Hi vừa nhìn thấy cặp cánh thì không khỏi tức giận hô to.Lúc này tay áo vung lên,hai tay loé lên hồng quang,sau đó hiện ra một cặp đoản qua (giáo ngắn).
Hắn giơ tay lên,hai kiện đoản qua liền hoá thành hai đạo xích mang hướng thẳng đến Hàn Lập định đánh úp.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn yêu vật này một cái hừ lạnh một tiếng,từ trong miệng phun ra một đoàn hào quang,bên trong có một tiểu đỉnh chỉ có mấy tấc.
Đúng là Hư Thiên Bảo Đỉnh.
Hàn Lập sử dụng Thông Bảo Quyết thúc giục,tiểu đỉnh liền vang lên tiếng thanh minh sau đó tự mình bay đi.
Âm thanh xé gió truyền đến,hai đạo xích mang kia đã bay đến đỉnh đầu của Hàn Lập,sau khi xoay quanh một cái liền đồng thời giao nhau trảm xuống.(gd:thập tự trảm đó mà)
Muốn chém thẳng xuống người Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập lại vươn một ngón tay nhắm vào tiểu đỉnh,nhẹ nhàng điểm một cái.
“xì xì ” một tiếng,một chùm thanh ti từ trong đỉnh bắn ra chia thành hai liền đem lưỡng đạo xích mang quấn chặt lại.
Phong Hi kinh hãi vội vàng bấm tay niệm thần chú,định thúc dục bảo vật phá vây.
Nhưng chỉ trong phút chốc hắn phát hiện hoàn toàn mất đi liên hệ cùng đoản qua,chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng bị thanh quang cuốn vào trong tiểu đỉnh.
Phong Hi nhìn thấy cảnh này,động tác trên tay đình trệ lại một chút,không khỏi đứng ngây ra như phỗng.