– Tuân lệnh!
Một đám thiên binh như sói như cọp lao tới huơ trường kích đập người kia té tại chỗ, kéo ra khỏi hiện trường.
Tuy xung quanh đông người nhưng bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Hạ Hầu Long Thành chậm rãi quét mắt qua mọi người. Mấy người bị chen lấn khỏi vị trí đều câm như hến không dám lên tiếng nữa, những người khác cũng mím chặt môi.
Hạ Hầu Long Thành cười nhạt:
– Ngưu Hữu Đức, lằng nhằng không phát thẻ bài là sao? Hay cửa hàng Chính Khí các ngươi kinh doanh lừa gạt, nếu đúng vậy thì dù các ngươi có treo chiêu bài do chính tay phu nhân viết thì ta cũng sẽ phong các ngươi!
Bà nội nó, coi như ngươi giỏi!
Miêu Nghị hận ngứa răng nhưng buộc phải khuất phục trước dâm uy của người ta, hắn nghiêng đầu ra hiệu cho đệ tử Chính Khí môn đứng bên cạnh:
– Phát đi.
Đệ tử Chính Khí môn lập tức bước xuống đài, lục tục phát năm thẻ bài cho năm vị thiên binh.
Năm người cầm thẻ, Hạ Hầu Long Thành lập tức xoay người vung tay dắt năm người nghênh ngang đi vào cửa hàng. Người bên trong tự động dạt sang hai bên, không ai dám ngăn cản. Mới rồi mọi người có mắt đều thấy vị thống lĩnh đại nhân này hung hãn cỡ nào.
Năm vị thiên binh đi tới trước quầy bán trang sức, một người đập một tấm thẻ xuống, chỉ vào trang sức trong quầy, người này nói ta muốn cái đó, người kia nói ta muốn cái nọ, mỗi người một cái khác nhau, rồi lấy ra năm trữ vật giới chỉ đập xuống quầy.
Đệ tử Chính Khí môn đứng sau quầy hoang mang không biết nên làm sao, liếc hướng Miêu Nghị đến gần.
Hạ Hầu Long Thành lạnh nhạt nói:
– Đã lấy thẻ, cũng không thiếu một đồng tiền của các ngươi, tại sao không chịu giao hàng? Hay lúc trước các ngươi luôn buôn bán lừa dối?
Miêu Nghị đến gần nói với đệ tử kia:
– Đếm tiền.
Đệ tử kia lập tức lấy các trữ vật giới chỉ lần lượt kiểm kê, sau đó gật đầu nói với Miêu Nghị:
– Cư sĩ, đúng là năm mươi vạn Hồng Tinh.
Thống lĩnh cường đạo mà biết mua đồ trả tiền? Miêu Nghị không tin, hắn cầm trữ vật giới chỉ tự mình đếm, thật sự là năm mươi vạn Hồng Tinh, không thiếu một khối.
Mợ ơi, mặt trời mọc từ hướng tây?
Miêu Nghị câm nín, giờ không bán đồ cho người ta thì nói không được, huống chi người ta trả tiền, hắn không có lý do nào không bán.
Miêu Nghị kêu tiểu nhị thu tiền, đưa năm trang sức cho năm thiên binh.
Hạ Hầu Long Thành cầm trang sức liền vui vẻ dẫn mấy thuộc hạ nghênh ngang rời đi, không gây sự trong Chính Khí tiệm tạp hóa nữa. Hạ Hầu Long Thành đi ra ngoài liền dẫn đoàn người rời đi.
Miêu Nghị thở phào. Tuy gấu chó xếp hàng hơi thô bạo nhưng người ta thành thật trả tiền mua đồ, nói cho cùng là cửa hàng kiếm lời, cũng không ảnh hưởng cửa hàng buôn bán. Gấu chó chỉ làm một lần, không cần so đo với người ta.
Nhưng khiến Miêu Nghị câm nín là bắt đầu từ ngày thứ hai, tuy Hạ Hầu Long Thành không đích thân đến nhưng mỗi ngày thuộc hạ của gã chạy tới xếp hàng.
Nguyên khu tây thành Thiên Nhai trừ người Thủ Thành cung ra có ai xếp hàng đấu nổi với người của Hạ Hầu Long Thành? Nếu dám cướp vị trí với họ thì sẽ chụp cái mũ lớn bắt người đi, vì vậy mọi người giận mà không dám nói gì.
Vài ngày sau Miêu Nghị phát hiện không thích hợp, bên ngoài tiệm tạp hóa có dấu hiệu bớt khách.
Rất nhanh có tin tức kinh người truyền đến. Tên khốn bán trang sức của Chính Khí tiệm tạp hóa ngay trong phủ thống lĩnh khu tây thành, mỗi ngày chỉ năm món, mỗi món năm mươi vạn Hồng Tinh.
Tức là mỗi ngày Hạ Hầu Long Thành mua trang sức rồi qua tay bán lại với giá gấp năm.
Chiêu này quá ác!
Không phải Miêu Nghị không muốn cho Hạ Hầu Long Thành kiếm số tiền đó, ai mua đồ từ cửa hàng rồi bán cho người khác là tự do cá nhân. Quan trọng là Hạ Hầu Long Thành chạy tới cửa hàng ôm trọn ổ, không để ngươi bán cho người khác. Hạ Hầu Long Thành mua xong đi nơi khác bán, lâu dần tên khốn kia khiến Chính Khí tiệm tạp hóa mất khách.
Miêu Nghị biết rõ trang sức có thể bán với gía cao hơn nhưng hắn không nâng giá, hắn biết thẻ bài xếp hàng bên ngoài mắc còn hơn trang sức nhưng hắn vẫn không nâng giá, bởi vì hắn muốn mượn điều đó để giữ khách, khiến nhiều người thấy có cơ hội kiếm lợi, hấp dẫn nhiều người đến xếp hàng tạo thành điểm sáng cho Chính Khí tiệm tạp hóa. Có điểm sáng thì người đến Thiên Nhai tự nhiên sẽ qua bên này xem, miễn có người chịu tới xem thì sẽ có khách thuận tay mua ít đồ.
Nếu nâng giá trang sức lên quá cao, người bình thường không mua nổi, không ôm chút hy vọng gì thì sẽ thành vật phẩm xa xỉ của số ít, tình huống xếp hàng giành mua dần không cần thiết, khách cũng thưa dần.
Miêu Nghị biết rõ cách bán trang sức không thể cứ kéo dài mãi, con người không thể kích tình mãi mãi. Miêu Nghị chỉ dùng trang sức kéo khách cho Chính Khí tiệm tạp hóa mở ra cục diện, để nó đứng vững gót chân.
Ai ngờ Hạ Hầu Long Thành đột nhiên nhảy ra quấy rồi, còn đánh trúng chỗ yếu của Chính Khí tiệm tạp hóa, dần giải tán khách của tiệm. Thế này là làm Chính Khí tiệm tạp hóa mới mở ra cục diện lại trở về như cũ.
Nếu Hạ Hầu Long Thành không phải là loại người hay làm điều xằng bậy thì Miêu Nghị đã nghi ngờ có người ở sau lưng chỉ điểm cho gã, cố ý phá hắn. Không thì với chỉ số thông minh như Hạ Hầu Long Thành không thể làm hành động chính xác vậy được.
Hôm nay thuộc hạ của Hạ Hầu Long Thành mới mua năm món trang sức xong Miêu Nghị liền chạy tới phủ thống lĩnh khu thành tây.