“Dĩ nhiên, nếu cậu trở lại Hoàng tộc họ Phùng và được Hoàng Chủ tự tay dạy dỗ thì không đến năm năm nữa, cậu chắc chắn sẽ bước vào Siêu Phàm Cảnh”.
“Hiện giờ cậu chỉ mới hai mươi sáu tuổi, năm năm nữa là ba mươi mốt tuổi, kể cả gia tộc Cổ Võ lánh đời cũng xem cậu là thiên tài võ thuật đấy ạ”.
“Nhưng lúc này thì cậu vẫn chưa phải là đối thủ của chúng tôi đâu”.
Nét mặt Mã Siêu âm trầm, xem ra không có hy vọng chạy trốn khỏi hai lão già này rồi.
Dù chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thôi anh ta cũng không thoát nổi chứ đừng nói là hai.
Chẳng qua là anh ta không muốn đến Hoàng tộc họ Phùng.
Chưa kể vẫn chưa tìm được Dương Thanh, dù tìm ra thì vợ của anh ta vẫn còn đang ở Yến Đô, chờ một hai tháng nữa thì có luôn một đứa bé cũng không chừng.
Nếu Mã Siêu đi Hoàng tộc họ Phùng thật thì không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Muốn tôi đi theo thì chờ tôi chết đi!”
Anh ta cắn răng nói.
Hai ông lão thở dài, nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Mã Siêu đột nhiên có dự cảm không lành.
“Không ổn rồi, chạy!”
Anh ta bùng nổ sức mạnh muốn rời khỏi đây.
“Bộp!”
Nhưng chưa kịp làm gì thì một ông lão tiến lên, lấy tay đánh vào gáy làm cho anh ta ngất xỉu.
“Đi thôi!”
Hai người nhanh chóng đưa Mã Siêu rời khỏi đây.
Cùng lúc đó, có một chiếc xe Rolls Royce đang lái trên đường phố ở Ninh Châu.
“Chị ơi, vừa rồi hình như em thấy có một cậu trai bị hai ông lão đánh ngất”.
Mục Thiên Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì giật mình, vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt.
“Ở đâu?”
Lục Tinh Tuyết hỏi.
Mục Thiên Thiên chỉ vào nơi Mã Siêu vừa bị hai cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng mang đi, Lục Tinh Tuyết nhìn sang, nghi hoặc hỏi: “Có ai đâu?”
Dương Thanh đang ngồi trên xe với hai người vô thức nhìn sang, thị lực tốt hơn người thường giúp anh nhìn thấy cảnh hai ông lão đưa một người thanh niên khoảng hai sáu, hai bảy tuổi vào trong xe.
Tình cờ, Dương Thanh nhìn thấy gương mặt của người đang ngất xỉu.
Anh không thể rời mắt đi được, cảm giác quen thuộc dâng trào như nước lũ.
Muốn nhớ ra người thanh niên này là ai nhưng vừa cố gắng nhớ lại thì đầu buốt lên như bị ai cào xé.
“A…”
Dương Thanh không thể không ôm lấy đầu, tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ trong cuống họng.
Hai cô gái đang nhìn ra bên ngoài bị tiếng kêu đột ngột của anh làm cho giật mình.
“Này anh, anh sao vậy?”
Sắc mặt Lục Tinh Tuyết thay đổi, thất thanh kêu lên.
Mục Thiên Thiên cũng bị dọa sợ, lớn tiếng nói: “Anh bình tĩnh nào, đừng nhớ lại nữa, đừng suy nghĩ gì hết”.
Hai người đều biết anh bị mất trí nhớ, lần nào nhớ lại quá khứ đầu cũng nhức nhối.
Chỉ cần Dương Thanh dừng lại là không thấy đau đầu nữa.
Nhưng lúc này lại không có tác dụng gì, anh vẫn đang khổ sở kêu rên, nét mặt nhăn lại vì đau.
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! A…”
Dương Thanh dữ tợn hét về phía hai người.
Sự thống khổ đến tận cùng này thôi thúc anh chết đi cho xong.
Chỉ khi chết đi, anh mới được giải thoát.
Thấy Dương Thanh đau khổ như thế, hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe, tính cách lương thiện làm cho cô ta không thể chịu nổi cảnh này.
Ngay cả một người rất có thành kiến với anh là Mục Thiên Thiên cũng nôn nóng: “Anh trai, đừng như vậy mà, cố gắng chịu một chút nữa thôi”.