Xem tới đây, trái tim của Tô Tín Lượng lạnh toát.
“Không phải chứ?”
“Giang Nghĩa được hoan nghênh như vậy sao?”
Tim của ông ta giống như bị đá đè, khó chịu vô cùng; người khác đều tranh nhau ký hợp đồng với Giang Nghĩa, hơn nữa đều là hợp đồng với giá trị rất lớn.
Ông ta thì sao?
Ông ta thì hay rồi, chủ động chọn giải trừ hợp đồng với Giang Nghĩa, hơn nữa còn là hợp đồng giá trị thấp chất lượng tốt còn rẻ.
Phải biết, bây giờ nếu có thể dùng 3 tỷ ký được hợp đồng với Giang Nghĩa, công ty xếp hàng đó, có thể xếp từ cửa nhà Giang Nghĩa đến cửa tiểu khu!
“Sao lại như vậy? Không thể nào.”
Tô Tín Lượng có chút không hiểu nổi.
Theo ông ta thấy, Giang Nghĩa rõ ràng là thần bịp, đồ lừa đảo, tên khoác lác ngu dốt, một chút bản lĩnh cũng không có, chỉ biết dựa vào lăng xê nâng cao giá trị bản thân.
Người như vậy, sao còn được hoan nghênh như vậy?
Lẽ nào mọi người đều say chỉ có mình tỉnh?
Những người trong công ty khác đều bị lừa, chỉ có Tô Tín Lượng ông ta là tỉnh táo sao?
Hay đây vốn là do Giang Nghĩa bày trò? Tất cả những công ty đá qúy của Giang Nam liên kết lại diễn trò, chỉ vì lừa gạt Trang sức Mạc Bắc bọn họ?
Ha ha, chuyện này nói ra thì ai sẽ tin chứ? Ngay cả Tô Tín Lượng ông ta cũng không tin.
Nhưng nếu không phải diễn trò, những người khác cũng đâu có ngu, vậy thì vấn đề lại tới rồi.
Vậy Tô Tín Lượng mình có lẽ chính là thằng ngu!