Lúc này đột phá còn quan trọng hơn trước kia nhiều, nếu lỡ có chuyện bất trắc gì thì thật là hối hận không kịp.
– Nếu ngươi muốn thế thì ta chiều.
Cửu U Tước truyền tới một ý niệm châm chọc.
Mục Trần xấu hổ cười, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, không tiếp tục nhìn ngó Cửu U Tước nữa, tập trung tinh thần trở lại cơ thể luyện hóa linh lực khổng lồ vẫn còn đang quậy phá khắp nơi, chuẩn bị trùng kích vào bức tường Thần Phách cảnh.
Trong sơn cốc, Diệp Khinh Linh và mấy người Diệp bang đang thu hoạch số linh thụ linh quả kia, tuy rằng mấy món này thua xa Thần Phách Âm Dương Chi, nhưng chẳng có thứ nào là đồ bỏ cả.
– Linh khí thật là đậm.
Vương Thịnh bất giác nhìn về phía sâu trong sơn cốc, linh khí phiêu đãng trôi ra, mang theo mùi hương mê mẩn tâm trí con người. Diệp Khinh Linh cũng nao nao khó hiểu, nhưng rồi nghĩ lại thì giật mình, không ngờ Mục Trần đang luyện hóa Thần Phách Âm Dương Chi, mày liễu cau lại, nói:
– Sắp xếp người coi chừng chung quanh chưa?
– Diệp tỷ yên tâm, người của chúng ta rất cảnh giác.
Vương Thịnh cười nói.
“Ù ù ù!”
Ngay khi hắn nói xong liền có tiếng ù báo động, khiến cho sắc mặt mọi người trong sơn cốc liền biến đổi. Diệp Khinh Linh lắc người dẫn đầu đi lên dốc núi, đưa mắt trông về phương xa.
Hai bóng người từ sườn núi nhanh chóng lướt tới, thở hồng hộc nói:
– Diệp tỷ, không ổn rồi. Chúng ta phát hiện hai toán người đang nhanh chóng tiến tới chỗ chúng ta bên này.
Diệp Khinh Linh biến sắc:
– Là Cát bang?
– Không phải! Không phát hiện ra Cát Hải.
Một người trầm giọng nói.
Diệp Khinh Linh cau mày nghiêm trọng:
– Xem ra mấy kẻ biết nơi này có Thần Phách Âm Dương Chi cũng không riêng Cát Hải, tên kia cũng không mấy hảo tâm nhỉ!
– Diệp tỷ, giờ làm gì?
Vương Thịnh vội hỏi, hai đoàn người kia chắc chắn thực lực không yếu hơn Cát bang, nếu không thì Cát Hải đã sớm ra tay từ lâu. Hiện giờ cả hai đều hướng về đây, mà Diệp bang chỉ có chừng này người thì làm sao đủ sức chống chọi?
Diệp Khinh Linh thoáng nhìn vào sơn cốc, nghiến răng:
– Ngăn bọn họ lại đã, Mục Trần đang đột phá không thể bị quấy nhiễu.
Diệp bang tròn mắt nhìn nhau. Ngăn được sao? Bất quá Diệp Khinh Linh đã có lệnh thì cũng chỉ có nước làm theo.
Diệp Khinh Linh dẫn đầu đám người phóng lên chỗ cao nhất sơn cốc, tập trung nhìn ra ngoài, liền thấy được hai nhóm người khoảng trên dưới 20 đang cấp tốc tiến qua đây.
– Ha ha, tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau!
Phía bên trái, giữa đám người có một kẻ phóng lên cao, linh lực hùng hồn khuếch tán ra, tiếng cười nhẹ mà đầy tính khiêu khích cũng vang tới.
– Dương Cung?
Diệp Khinh Linh nhìn kẻ áo trắng kia, hai mắt nheo lại. Trước đây nàng cũng từng chạm trán kẻ này, mặc dù hắn không tham gia Linh Lộ, nhưng với của cải đầy đồng của nhà hắn, cũng bồi dưỡng hắn ra thành một cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.
– Hừ, Diệp bang các ngươi đúng là to gan, đồ vật Chu Lê ta chọn mà cũng dám đến tranh đoạt, không biết sống chết.
Trong đoàn người còn lại, một tên khác mặt áo đen sắc mặt lạnh lùng cũng phóng ra, đưa cặp mắt bất hảo nhìn Diệp Khinh Linh.
– Là Dương bang và Chu bang…
Vương Thịnh nhìn thấy hai kẻ kia thì sắc mặt cũng khó coi, hai kẻ đó là thủ lĩnh của hai thế lực tiếng tăm không kém Diệp bang.
Diệp Khinh Linh nhìn chằm chằm Dương Cung và Chu Lê, cả hai đều có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, nếu chỉ có một mình nàng e rằng khó mà dây dưa.
– Diệp Khinh Linh, giao Thần Phách Âm Dương Chi ra đây!
Chu Lê quát, hắn đã canh me Thần Phách Âm Dương Chi nhiều ngày rồi, nếu không phải e ngại cái tên Dương Cung bên cạnh như hổ rình mồi thì đã sớm ra tay, nào có khả năng đoán ra được Diệp Khinh Linh lại nhanh chân đến trước.
Diệp Khinh Linh cười lớn:
– Thần Phách Âm Dương Chi người khác cũng muốn, nếu ta giao cho ngươi e rằng người ta lại không vui.
Chu Lê nhướng mày, liếc nhìn Dương Cung.
– Hô hô, tiểu mỹ nhân không chỉ có dung nhan xinh đẹp, lại còn tâm kế giảo hoạt như tiểu hồ ly, bất quá, ta thích.
Dương Cung cười nham hiểm, quay sang Chu Lê, nói:
– Cái chiêu khích tướng này Chu huynh hẳn cũng thấy rõ nhỉ, hay là hai ta liên thủ bắt lấy tiểu mỹ nhân trước đã, xong xuôi đâu đấy thì tiểu mỹ nhân thuộc về ta, nhường Chu huynh gốc Thần Phách Âm Dương Chi kia, được không?
– Được!
Chu Lê hai mắt sáng rực, hắn hoàn toàn khác Dương Cung, tính tình không mấy háo sắc, vốn ham thực lực nhiều hơn, thành ra Thần Phách Âm Dương Chi vẫn có lực hấp dẫn cao hơn nhiều.
Diệp Khinh Linh giật mình thấy hai người kia nhanh chóng trở thành đồng minh tạm thời, gương mặt biến sắc.
– Ha ha, tiểu mỹ nhân à, ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu gia thôi, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
Dương Cung cười lớn, nhưng không chần chừ mà nhanh chóng lao thẳng tới Diệp Khinh Linh. Chu Lê bên kia cũng chẳng kém lập tức xông tới. Hai người một trái một phải bao vây Diệp Khinh Linh.
Diệp Khinh Linh gương mặt hóa lạnh, linh lục hùng hậu bùng nổ, dù cho sức lực của nàng đối phó hai cường giả Thần Phách cảnh thì rất khó khăn, nhưng cũng không có nhiều lựa chọn, đành phải cố gắng kéo dài thời gian một chút.
“Ầm!”
Thình lình ngay khi Diệp Khinh Linh muốn mạnh mẽ nghênh chiến cả hai, thì trên sườn núi cách đó không xa đột ngột vang một tiếng nổ mang theo linh lực cực kỳ cuồng loạn toát ra, chấn cho rừng cây xung quanh cũng nát bét, gỗ văng tứ tung.
Cỗ linh lực hung hãn bất ngờ xuất hiện cũng khiến cho Dương Cung và Chu Lê cả kinh, vội khựng lại quay đầu nhìn. Một linh trận to lớn chậm rãi hiện ra, phía trước nó là một cô bé tóc hai đuôi cực kỳ đáng yêu mà oai phong lẫm liệt nghênh diện.
– Ức hiếp tỷ tỷ của ta, muốn ăn đòn à!
Duẫn nhi mắng khí thế, đôi tay xinh xắn nhanh như cắt kết ấn, linh trận trên cao đột ngột xoay tròn, linh lực cuồng bạo nhanh chóng ngưng tụ lại.
– Phong Long Phá Thiên trận!
“Graooww!”
Trong linh trận màu xanh to lớn, ánh sáng xanh ngọc ngưng tụ, cuồng phong càn quét ngập trời, một con Phong Long to lớn hơn 10 trượng bắn ra, mang theo lốc bụi và linh lực cuồn cuộn xé nát không trung lao thẳng tới Dương Cung và Chu Lê.
Dương Cung và Chu Lê nhìn thấy Phong Long khí thế kinh người như điện xẹt bắn tới, sắc mặt lập tức biến ảo.