Lý Ngọc lớn tiếng: “Đã được chưa anh?”
Giản Tùy Anh cắn cổ cậu như để trả thù, “… Vào đi.”
Lý Ngọc nắm bắp đùi hắn để nó bấu vào eo mình rồi mới đỡ dương v*t mình chen vào lối đi ướt át.
“Ưm a… Hưm…” Giản Tùy Anh hít sâu, làm quen với sự xâm nhập của con quái vật bự.
Cuối cùng thì dương v*t thô dài và cứng nóng đã đâm lút cán vào cơ thể hắn, thứ đó cứ nằm im ngay trong, vẫn không nhúc nhích, thậm chí Giản Tùy Anh còn cảm giác được nhịp đập của gân xanh.
Lý Ngọc cắn răng, “Anh còn đau nữa không?” Cậu nhẫn nhịn rất khó chịu, đã dần nóng nảy mất kiềm chế, bèn đâm rút nhẹ nhàng.
Giản Tùy Anh ôm chặt lấy cậu, “Nhảm nhí, có mỗi cái thứ này cũng đâm vào rồi thì còn dài dòng làm gì nữa.”
Bình thường khi hai người làm tình ở nhà thì gel bôi trơn là thứ chắc chắn không thể thiếu được, giờ điều kiện sơ sài nên tất nhiên Giản Tùy Anh không thấy thoải mái cho lắm, song khát cầu đối với khoái cảm vẫn dễ dàng chiến thắng những nỗi khó chịu đó.
Lý Ngọc ôm chặt eo hắn, kìm lòng không đặng bắt đầu vận động. Mỗi lần dương v*t đó xâm chiếm đều bị vách thịt co bóp. Nó đâm vào nơi sâu nhất, nóng nhất rồi rút ra một cách nhanh chóng, nhiệt lượng sinh ra khi ma sát như lúc bị phỏng, cơn cực khoái nóng rẫy nhanh chóng lan ra khắp người cả hai.
Giản Tùy Anh thấp giọng rên rỉ, rõ là một chất giọng đầy nam tính, giờ lọt vào tai Lý Ngọc lại ngọt lịm nhuốm tình dục đến lạ. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng hừng hực, và như thể có luồng sức mạnh không bao giờ vơi cạn muốn xả ra hết trên người này.
Ngay khi cả hai đương đắm chìm vào khoái cảm thì ngoài phòng bao chợt có chuỗi tiếng bước chân, người đi đằng trước còn nói câu “Xem phòng bao này có ổn không này” các thứ.
Ngay sau đó đã có người vặn nắm đấm cửa, hai người đồng thời mở mắt, cố gắng nhớ lại xem lúc vào phòng có khóa cửa hay không.
Lúc cửa bị mở ra một cái khe đã tức thì nghiệm chứng suy nghĩ của cả hai.
Khi ấy, hai người đang tựa bên bức tường cạnh cửa, Lý Ngọc ôm Giản Tùy Anh dịch đến bên cửa rồi húc nó, đẩy cánh cửa vừa mở ra lại phải khép lại.
Động tác khá là thô bạo của Lý Ngọc làm dương v*t cậu xâm nhập đến nơi sâu không tưởng nổi, Giản Tùy Anh không khỏi rên một tiếng.
Người ở ngoài cửa bèn im bặt.
Tấm lưng với đường cong hoàn hảo của Giản Tùy Anh chạm lên cửa kính mờ, tảng da lớn trần truồng và mềm dẻo như ẩn như hiện, cơ thể hắn nhấp nhô kịch liệt nương theo động tác giã hung hãn của Lý Ngọc, tiếng thở dốc đầy nam tính và tiếng va chạm cơ thể cho người đứng ngoài cửa biết rằng đang có chuyện gì xảy ra đằng sau cánh cửa này.
Lý Ngọc thốt một tiếng gầm nhẹ khàn khàn từ cổ họng, “Còn chưa cút à!” Tay cậu ôm lưng Giản Tùy Anh, vặn nắm cửa cái cạch. Kế đó, cậu ôm Giản Tùy Anh đến chỗ sofa, sau khi thả người xuống thì dùng sức banh bắp đùi hắn ra, bắt đầu đưa đẩy một cách điên cuồng.
Màn kích thích vừa nãy đã làm Giản Tùy Anh lưu luyến mãi, cả người hắn đỏ như tẩm trong rượu, sâu trong đôi mắt là làn sương mù bị nhuốm bởi tình dục, khoái cảm khiến con người ta phải rùng mình đến tận xương cuộn trào thành những làn sóng lớn trong cơ thể hắn. Hắn mất kiềm chế mà rên thành tiếng, ôm chặt cổ Lý Ngọc rồi hôn cậu đầy nồng nhiệt.
Động tác của Lý Ngọc ngày càng nhanh, lực ngày càng mạnh, mỗi lần đâm vào như ẩn chứa sức mạnh xuyên thủng hắn. Trong căn phòng bao mờ tối, hai cơ thể trần truồng giao hòa bên nhau, khăng khít không kẽ hở.
Cuộc mây mưa dữ dội trôi qua, Giản Tùy Anh vác cái thể xác nhầy nhụa nằm trên sofa, mệt đến nỗi lười nhấc ngón tay lên.
Lý Ngọc tựa bên cạnh hắn, lấy tay vuốt tóc hắn từng chút một, nhắm mắt thở đều đều y hệt lúc đang ngủ.
Giản Tùy Anh gắng nói, “Mấy giờ rồi?”
Lý Ngọc nhấc cổ tay hắn lên để nhìn đồng hồ, “Hơn ba giờ.”
Giản Tùy Anh vừa nghe là da đầu tê rần, “Đệt… Em phịch anh tận mấy tiếng luôn à, eo anh sắp gãy đây này.”
Lý Ngọc cúi đầu, hôn lên chóp mũi hắn, “Ai bảo anh quyến rũ cơ chứ.”
Giản Tùy Anh nói với vẻ ghen tị, “Tuổi thanh niên khỏe thật đấy.”
Lý Ngọc khẽ cười: “Sức anh cũng khỏe như vâm mà.”
“Xạo quần, em cứ đợi tí nữa anh cũng cho em xem vẻ oai hùng trai tráng của anh.”
Lý Ngọc mút cánh môi hắn, “Ừ, em đợi.”
“Anh không muốn ngủ ở đây đâu, nhìn đã thấy bẩn rồi.”
“Thế mặc đồ rồi mình đi đi.”
“Lười động đậy quá.”
Lý Ngọc đi tìm đống quần áo rơi lả tả trên đất của hai người, mặc đồ cho mình trước rồi mới loay hoay với tay chân Giản Tùy Anh, mặc quần áo tử tế cho hắn, “Hay là thuê một phòng ở đây đi, đừng về nữa.”
“Cũng được…” Giản Tùy Anh ngáp, hưởng thụ sự phục vụ của Lý Ngọc.
Mặc xong, Lý Ngọc toan dìu hắn thì bị hắn liếc xéo, rồi hắn tự đứng dậy.
Đứng rồi mới thấy xương sống lẫn eo chân mềm nhũn, miễn bàn khó chịu đến nhường nào, hắn nhe răng nhếch miệng mà xoa eo.
Lý Ngọc ôm eo hắn, mỉm cười, nói bâng quơ: “Nếu ngày nào anh cũng rơi vào tình trạng này thì sẽ không có sức chơi bời bên ngoài nữa.”
Giản Tùy Anh trừng cậu, “Xàm chó, khi đó kẻ tinh tẫn nhân vong trước tuyệt đối là em.”
Lý Ngọc hùng hổ hôn mặt hắn, “Thì em cũng sẵn lòng mà.”
Hai người cố gắng tránh kẻ khác rồi chạy vào phòng khách sạn, tắm táp xong thì ngã đầu xuống gối ngủ khì.
Sáng hôm sau tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao.
Lúc Giản Tùy Anh mở mắt bèn thấy Lý Ngọc đương ngắm nhìn mình. Hắn mơ màng nói, “Em nhìn làm gì, ghê quá.”
Lý Ngọc nói: “Em đã nghĩ về chuyện hôm qua rất lâu, em thấy em cũng sai, em không nên trông chừng anh chằm chằm như vậy.”
Giản Tùy Anh quay đầu sang, lòng hãy còn sờ sợ, “Em lại nghĩ gì nữa đó? Chuyện này cho qua là được mà, em vẫn chưa để yên à?”
“Ý em không phải thế.” Lý Ngọc nằm xuống, ôm hắn từ phía sau, “Anh nói đúng, em nên tin tưởng anh. Em hơi căng thẳng quá, có lẽ liên quan đến việc sau khi đi học khiến em ít việc hơn nên hay nghĩ lung tung.”
“Cũng đúng, em nhập học một cái là chuyện làm ăn đổ lên đầu anh hết, hay là em về kiêm chức nhé?”
Dứt lời xong, chính hắn lại thấy không hay, “Mà thôi, hồi trước đã nói rồi, phải để em lắng mình một thời gian, nên em vẫn cứ an tâm đi học đi.”
“Ừm, nhưng em quyết định tìm chút chuyện để làm nhằm phân tán sự chú ý.”
“Hả, em muốn làm gì?”
“Đợt này vẫn hay có người muốn kéo em vào hội sinh viên, em thấy ấu trĩ quá nên không có hứng, cơ mà em quyết định sẽ nhận lời.”
“Cũng được đó, đám sinh viên các em tổ chức này nọ cũng chẳng ít chuyện mà làm đâu. Em cứ coi như giết thời gian đi, anh ủng hộ em.”
Lý Ngọc cười, nhắm mắt lại, khe khẽ nói: “Cứ quyết vậy đi.”
Khi đó Giản Tùy Anh thực sự không để bụng chuyện này, bởi dù gì việc Lý Ngọc muốn giải quyết mâu thuẫn giữa cả hai một cách tích cực là một chuyện tốt.
Thế nhưng khi hắn phát hiện mình luôn cố gắng về sớm còn Lý Ngọc lại thường xuyên ăn uống với bạn bè đến chín, mười giờ, hắn về nhà chẳng thấy người đâu thì lại đến phiên Giản Tùy Anh bắt đầu khó chịu.