Bất ngờ Vu Phùng Cửu hét lên rồi ôm chầm lấy cả người của Tống Minh Tuệ, bật chân nhảy sang bên cạnh, né thoát khỏi móng vuốt của một con gấu lớn khác vừa mới nhảy xổ ra từ bên trong khu rừng.
Cả hai lăn thành nhiều vòng ở trên mặt đất, mất đà, rơi thẳng xuống dưới con tháp ở gần đó.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cho Tống Minh Tuệ không kịp phản ứng lại, mọi kí ức cứ mơ mơ hồ hồ.
Cô chỉ kịp nhận ra rằng cơ thể của mình đang được anh ôm chặt lấy rồi cùng nhau rơi ùm xuống dưới dòng nước siết.
Giống hệt… Giống hệt với những giấc mơ ấy.
Giấc mơ có người đàn ông ấy. Vu Phùng Cửu quả nhiên chính là người đàn ông ấy! Người đã nhảy xuống biển cùng với cô!
Tống Minh Tuệ nhắm mắt lại, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô chỉ cảm nhận được sự mát lạnh của dòng nước suối ở trong rừng và sau đó được thân nhiệt của anh hun ấm.
Rất thích.
…
Thứ đầu tiên chào đón Tống Minh Tuệ tỉnh lại sau một cơn mê man lúc nào cũng là một cơn váng đầu kinh khủng. Đến cả rượu bia cũng không thể khiến cho cô vật vã như thế này đâu!
Tống Minh Tuệ lồm cồm bò dậy từ lớp ga giường cũ ở trong một căn phòng ngủ nào đó, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bước ra khỏi ngôi nhà nho nhỏ cũ kĩ ở trong rừng.
Vu Phùng Cửu đang ngồi kiểm tra lại vết thương ở trên tay mình, nghe thấy có tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn ra đằng sau.
Tống Minh Tuệ dựa nửa người vào tường, giơ hai ngón tay lên: “Chao xìn!”
“Nếu như cô muốn hỏi đây là đâu thì nó là một ngôi nhà ở của một người kiểm lâm ở trong rừng, dọc theo bờ suối ở gần đây.”
Tống Minh Tuệ ồ lên một tiếng, rồi sau đó hai tay khoác vào với nhau, nhếc mép cười không rõ ý tứ.
“Anh đã vớt tôi từ dưới nước lên rồi đặt nằm ở trong căn nhà này sao? Cảm ơn nhé. Tiện thể, anh tốt bụng quá luôn ấy, băng bó hết tất cả những vết thương cho tôi luôn.”
Vu Phùng Cửu lấy chiếc chỉ khâu quần áo đã được hơ qua lửa, khâu lại chỗ rách da ở trên bắp tay. Đầu mũi kim đâm xuyên qua da nhưng anh lại chẳng hề có một tí phản ứng nào là đau đớn cả, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ bình thản nói.
“Không có gì.”
“Vậy, anh đã nhìn thấy những gì trên người của tôi khi băng bó cho tôi rồi?”
Quả nhiên, Tống Minh Tuệ đã bắt trọn được khoảnh khắc khi những đầu ngón tay cầm kim chỉ của Vu Phùng Cửu run lên, ý tứ trên khuôn mặt lại càng xấu xa hơn nữa.
Cô bị thương ở đùi trong và một bên lườn, để có thể xử lý đống vết thương ấy thì chỉ có cách là lột sạch đồ của cô xuống thôi. Mà người có thể lột đồ của cô thì còn ai khác ngoài anh ở đây cơ chứ?
Hai giây sau khi khôi phục lại được thần trí, Vu Phùng Cửu vẫn giữ nguyên cái biểu cảm lạnh tanh như nghìn năm không đổi ấy của mình mà đáp lại cô.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô đâu.”
“Tôi đâu có nói là sẽ bắt tội anh hay gì đâu?”
Tống Minh Tuệ bước đến rồi ngồi xuống chiếc phản gỗ ngoài sân, bên cạnh Vu Phùng Cửu. Trong khi anh không kịp phòng bị, cô đã vươn tay ra để níu lấy cổ của anh, đôi môi ngọt ngào áp lên mang tai anh, từng nhịp thở đều vô cùng câu dẫn, giống như là một tiểu hồ ly đang dụ dỗ trai đẹp vào trong hang của mình vậy.
“Tôi không trách anh đâu, anh có nhìn thì tôi sẽ mất đi một mảng thịt nào ở trên người tôi sao?”
“Tuy nhiên, để cho một người đàn ông xem mình khỏa thân mà mình lại chẳng được gì thật không công bằng chút nào. Thế nên, ý tôi là…”
“Anh hãy chịu trách nhiệm với tôi đi!”
Vu Phùng Cửu giật giật lên khóe môi, trước khi anh định nói từ chối thì Tống Minh Tuệ đã dùng ngón tay mình đè lấy môi anh lại.
“Đừng từ chối tôi. Anh từ chối nghĩ là anh không dám chấp nhận được sự thật rằng anh có ý với tôi. Mà có ý với tôi rồi thì phải cưới luôn thôi!”