…—————-…
Miên Miên và Bạch Diệp Yên vừa thoát khỏi con ma nữ áo trắng thì phía sau đám cương thi đã lũ lượt kéo đến.
– Miên Miên! Cô là hệ thống…mau nghĩ cách đi..
– Lúc vào Minh Giới hệ thống đã có trục trặc nhiều nhất chỉ có thể lấy dụng cụ rồi đổi điểm thôi.
– Ta dùng hết điểm để đối phó con ma áo trắng rồi.
– Thật ra còn có 1 cách đấy…
– Cách gì…?
– Chạyyyy.
Vừa dứt lời Miên Miên liền kéo tay Bạch Diệp Yên chạy như bay. Ngưng Tâm Đan đã hết tác dụng từ lâu có thể tồn tại ở nơi quỷ quái này 1 canh giờ đúng là một kì tích.
Nhưng đám cương thi đó vốn là ma không biết mệt là gì còn họ là người chạy lâu sẽ biết mệt mỏi. Đến khi hai người không còn sức nữa Bạch Diệp Yên ngồi lì một chỗ chạy cũng không được thì ngồi nghỉ đi mặc cho số phận an bài.
Ngay lúc đó cả đám cương thi kéo đến vây quanh hai người họ. Miên Miên sợ run cầm cập nhưng A Yên ở bên cạnh trấn an tinh thần cho cô. Một con lao đến nhe hàm răng đen như cục than định cắn Bạch Diệp Yên thì bất ngờ bị một luồng ánh sáng màu xanh chặn lại hất văng ra một đoạn.
Miên Miên nghe thấy tiếng xương gãy rắc rắc thì từ từ mở mắt ra. Một bóng dáng màu trắng từ xa đang tiến đến gần họ…bất ngờ hơn là sau khi ngã đám cương thi đã ngổm dậy đứng tản ra hai bên xếp thành hàng dài thẳng tắp quỳ xuống vái lạy người đó.
Bóng trắng tiến đến gần hơn dần dần hiện ra khuôn mặt của hắn…Là Tiêu Dạ Thần! Hắn đến cứu lão đại sao?
Chàng cầm trong tay chiếc quạt giấy màu trắng ánh mắt nghiêm nghị nhìn hai thiếu nữ đang ngồi bệt dưới đất vì sợ hãi.
– Ly Nhi đâu?
– Lão…lão đại bị một con ma áo đen bắt đi rồi… hắn nói muốn thành thân lão đại.
Bạch Diệp Yên ấp a ấp úng khó khăn lắm mới nói được hết câu ai dè vừa nghe đến chữ “thành thân” khuôn mặt của Tiêu Dạ Thần đen lại. Sát khí tỏa ra còn mạnh hơn nhiệt độ của Ma cảnh ánh mắt dần dần mờ đục chứa vài tia nguy hiểm.
Vèo một cái chàng đã biến mất sau luồng tiên pháp màu xanh chỉ để lại hai con người ngây ngốc ngồi đó. Bạch Diệp Yên khóc thầm trong lòng “Nam chính đúng là nam chính nói đi là không thấy hơi đâu nữa”.
…—————-…
– Dừng!!!
Tiếng tú bà vang lên làm nàng giật mình tò mò mở một tấm rèm ra xem xung quanh. Phía trước có hai hàng ma nữ áo đỏ cầm lồng đèn đứng về hai phía. Trên trời thì có vài ả ma nữ tóc dài cầm giỏ rải hoa hồng… bọn chúng bay lơ lửng nhìn rất đáng sợ.
Nhìn thế nào cũng chẳng giống một trò đùa cả ngược lại nàng lại cảm thấy hắn thật sự muốn cưới mình thật. Mặc kệ… cứ kéo dài thời gian trước!
…… Một lúc sau……
Từ nãy đến giờ nàng đã viện biết bao nhiêu cớ mà không qua mặt được con ma lanh áo đen. Hắn đưa tay bóp cằm nâng khuôn mặt nàng lên.
– Khoan đã…bổn cung đã thành thân rồi. Phu quân của ta rất nhanh sẽ tìm đến đây thôi ngươi chắc chắn muốn ta vượt tường.
– Tiểu nương tử! Nàng yên tâm! Nếu phu quân của nàng dám đến ta sẽ lấy đầu hắn làm quà thành hôn cho nàng.
– Khốn kiếp…ngươi dám động đến chàng ấy thử xem.
– Nương tử không cần vội rất nhanh thôi nàng sẽ thuộc về ta.
Aisss! Tức chết mà! Bây giờ nàng chỉ muốn cầm chiếc dép phi vào mặt hắn…con ma dở hơi này thảo nào lúc sống lại bị nam chính xiên cho mấy phát..
– Buông nàng ấy ra.