Trịnh Luân nghe vậy, cũng sững người, rồi lập tức khôi phục, tiếp tục nói:
– Tuy rằng là thế, nhưng trắc thí cơ bản nhất vẫn phải làm, nếu như trên phương diện đấu khí ngươi có thể vượt qua, thì tự nhiên được tiến nhập Bách Thảo Đường.
Trầm Ngọc nghe vậy, tự nhiên là gật đầu.
– Chúng ta đây liền bắt đầu đi.
Trịnh Luân nói xong, ra hiệu Trầm Ngọc cẩn thận.
Rồi thân thể khẽ động, không khách khí tiến về phía Trầm Ngọc, đương nhiên hắn vẫn chưa sử dụng toàn lực, bởi vì hắn nhìn ra đấu khí của nàng chỉ là cơ sở thất phẩm, mặc dù so với rất nhiều đệ tử đời thứ ba mạnh hơn nhiều, nhưng tuổi tác của nàng cũng lớn hơn.
Trên thực tế đấu khí của nàng cũng không quá mạnh mẽ. Nếu như chỉ có như vậy, Trầm Ngọc rất khó vượt qua khảo hạch. Trong lòng Trịnh Luân nghĩ thế.
Bất quá hắn cũng không dự định thủ hạ lưu tình, Trịnh Luân thiết diện vô tư cả Huyền Thiên Tông coi như là nổi danh, cũng vì điểm này, hắn mới có thể trở thành người phụ trách mỗi lần khảo hạch.
Đương nhiên, Trầm Ngọc bởi vì thời gian tu luyện ít, cộng thêm bình thường đều chú trọng luyện chế đan dược, mà không thích tu luyện, nếu như không phải bị Hàn Phong ép buộc tu tập dùng để tự bảo vệ mình, sợ là hiện tại nàng ngay cả cơ sở thất phẩm cũng không thể đạt được.
Hàn Phong lúc trước cũng đã lo lắng tình hình của nàng, nên ban đầu mới lựa chọn thân pháp Tuyệt Ảnh Mê Tung truyền cho nàng.
Tuyệt Ảnh Mê Tung kỳ thực cũng không tính là tâm pháp cao giai, bởi vì tính công kích của nó không mạnh, ngược lại trọng điểm của nó là chuyên môn dùng để chạy trốn.
Đừng xem hiện tại đấu khí của Trầm Ngọc chỉ có cơ sở, thế nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, ngay cả nhân giai nhị phẩm võ giả muốn nhanh chóng bắt được nàng cũng vô cùng khó khăn.
Lúc này, công kích của Trịnh Luân đã đánh tới trước mặt Trầm Ngọc. Nàng cũng nghiêm mặt lại, vận chuyển đấu khí trong cơ thể, cước bộ điểm nhẹ, cả thân thể tựa như phiến lá rơi theo gió, lách sang một bên.
Nhìn thấy Trầm Ngọc dễ dàng trốn thoát khỏi quyền đầu của mình, trong mắt Trịnh Luân cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng tới động tác của hắn.
Trầm Ngọc cũng không hoảng loạn, hai chân lại biến đổi, thân hình theo một góc độ không thể tin nổi lại tránh thoát khỏi công kích của Trịnh Luân.
Huyền Ky Tử nhìn Trầm Ngọc liên tục né tránh được công kích của Trịnh Luân, trong mắt cũng là cực kỳ hiếu kỳ,
Là một người đứng đầu tông phái, thực lực của hắn cũng khá, nên đối với thân pháp tinh diệu của Trầm Ngọc cũng là hết sức cảm thấy hứng thú.
– Tuyệt Ảnh Mê Tung quả nhiên là một môn tâm pháp thập phần tinh diệu, cơ sở thất phẩm chống lại nhân giai bát phẩm lại vẫn có thể tránh thoát như vậy, thật là được đại khai nhãn giới. Đáng tiếc môn tâm pháp này cũng quá mức chú trọng thân pháp, mà không chú ý phương diện tấn công.
Phí Lão ở đằng sau Hàn Phong có chút cảm khái nói.
Hàn Phong nghe vậy, vừa cười vừa nói:
– Điều này cũng không có gì đáng tiếc, có được tất có mất, nếu như muốn nàng phân chia tinh lực cho công kích, thân pháp tất nhiên vô pháp đạt được cực hạn. Thế gian này vốn không có sự tình hoàn mỹ.
Bố Lôi Địch cũng là gật đầu phụ họa nói:
– Hàn Phong nói không sai, lúc ta mới gặp các người, Trầm Ngọc chỉ là một nha đầu không hiểu biết về đấu khỉ. Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có thể dưới tay của nhân giai bát phẩm võ giả cầm cự như vậy đã vô cùng khá rồi.
Mấy người đàm luận, giữa sân Trầm Ngọc đã tránh thoát Trịnh Luân hơn mười lần công kích.
Trịnh Luân mắt thấy công kích của mình căn bản vô pháp đả thương Trầm Ngọc, thân hình ngừng lại.
Tuy rằng toàn lực xuất thủ, Trầm Ngọc căn bản vô pháp chạy trốn, nhưng đây chỉ là một hồi trắc thí, liền không phù hợp quy củ, lấy bát phẩm đấu khí toàn lực thi triển trong đệ tử đời thứ ba cho dù có là Mạnh Hùng cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được mấy chiêu, những người khác càng không thể chống được.
Lập tức, Trịnh Luân liền tuyên bố Trầm Ngọc vượt qua lần trắc thí này.
Đương nhiên, đó cũng là bởi vì Trầm Ngọc là luyện dược sư nên trắc thí tương đối dễ một chút.
Bên cạnh Huyền Ky Tử híp mắt lại, vuốt chòm râu của mình, tán thưởng nhìn Trầm Ngọc ở giữa sân.
Nàng mặc dù hơi láu lỉnh nhưng bộ pháp tinh diệu cũng khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Người kế tiếp đi tới là Mạc Thiên Cân.
Mạc Thiên Cân khi nhìn Trầm Ngọc trắc thí cũng có chút muốn thử, tu luyện đấu khí nhiều năm như vậy hắn còn chưa từng cùng người ta luận bàn.
Tu vi đấu khí của Mạc Thiên Cân tuy rằng trải qua Hàn Phong chỉ điểm cũng có tiến bộ, nhưng hiện tại cũng chỉ là nhân giai tứ phẩm.
Hơn nữa tâm pháp tu luyện cũng là Ly Hỏa Phần Quyết tầm thường nhất, thậm chí cả một ít vũ kỹ cũng chưa từng tu tập.
Có thể nói, hắn tuy là nhân giai tứ phẩm nhưng nếu giao đấu thật sự ngay cả một nhân giai nhị phẩm võ giả cũng đánh không lại.
Đây cũng là đặc điểm của luyện khí, bọn họ tu luyện đấu khí chỉ là để luyện khí, ít khi dùng để chiến đấu,
Trịnh Luân đầu tiên là nghiêng đầu nhìn Huyền Ky Tử một cái, thấy hắn gật đầu.
Đạt được tông chủ ra hiệu, Trịnh Luân cũng không hề do dự, ra hiệu Mạc Thiên Cân bắt đầu trắc thí.
Trắc thí bắt đầu.
Mạc Thiên Cân lấy ra vũ khí trong tay, đó là một thanh trường kiếm lục sắc.
Thanh trường kiếm này là do hắn luyện chế khi vừa rời khỏi Thiên Nguyệt Đế Quốc, có thể coi là thanh binh khí phẩm chất tốt nhất của hắn.
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Mạc Thiên Cân mở to ra, trong miệng quát lên một tiếng lớn.
Bỗng, một đạo khí tức sắc bén tự trong cơ thể hắn bắn ra.
Thấy Mạc Thiên Cân bộc phát ra khí tức, Hàn Phong cũng hơi hơi kinh hãi, khí tức này rõ ràng so với thực lực của Mạc Thiên Cân cao hơn vài phần.
Chợt, Hàn Phong nhìn về phía thanh trường kiếm trong tay Mạc Thiên Cân tựa hồ đã hiểu ra.
Đứng đối diện với Mạc Thiên Cân, Trịnh Luân cũng bị khí tức do hắn bộc phát ra làm kinh sợ một chút.
Mạc Thiên Cân cũng nhân lúc này đánh ra một kiếm về phía Trịnh Luân.
Trường kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh sẫm, trong nháy mắt đã tới trước người Trịnh Luân khiến sắc mặt hắn co lại. Đấu khí trong cơ thể vận chuyển, hai chân đạp mạnh, thân hình chợt nghiêng sang vừa vặn né tránh một kiếm này của Mạc Thiên Cân.
Một kích không trúng, Mạc Thiên Cân cũng không nản chí, eo lưng vừa chuyển, trường kiếm màu xanh sẫm đã lại chém về phía Trịnh Luân.
Lúc này Trịnh Luân đã có chuẩn bị, sao dễ dàng để Mạc Thiên Cân đánh trúng.
Tay trái nắm chặt, chém mạnh ra, quyền đầu nhanh chóng nện lên thân kiếm của Mạc Thiên Cân.
Đinh!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Nguyên bản một kiếm rất có khí thế trong nháy mắt liền bị quyền đầu của Trịnh Luân đẩy ra.
Trịnh Luân tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cước bộ khẽ động, cả người nhanh chóng lao về phía Mạc Thiên Cân, song quyền đồng thời xuất động.
Mạc Thiên Cân kinh nghiệm chiến đấu còn kém, bị một phen phản công này của Trịnh Luân, nhất thời có chút chống đỡ không nổi, liên tiếp lui về phía sau.
Bên ngoài Hàn Phong thấy thế, cũng có chút tiếc nuối lắc đầu, đối với kết quả như vậy đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, chỉ là đối với thanh trường kiếm trong tay Mạc Thiên Cân hắn có chút ngạc nhiên mà thôi.
Vừa rồi Mạc Thiên Cân thi triển ra thực lực vượt xa so với đấu khí của bản thân, nghĩ đến hẳn là do tác dụng của thanh trường kiếm này.
Hắn đã dự định sẽ về hỏi Mạc Thiên Cân cho rõ.
Bất quá trận đầu Trầm Ngọc tâm pháp thập phần tinh diệu vốn khiến mọi người tràn ngập mong chờ, nhưng hiện tại nhìn thấy Mạc Thiên Cân không có cách nào tấn công, đều lắc đầu không ngừng.
Ngay cả Huyền Ky Tử nhìn thấy Mạc Thiên Cân cũng hơi chút thất vọng.
Khi mọi người còn đang thở dài, giữa sân lại mấy chiêu nữa qua đi.
Lúc này thân hình Mạc Thiên Cân đã Trịnh Luân làm cho lung lay sắp đổ. Chỉ bất quá dựa vào đấu khí vẫn cắn răng chịu đựng.
Trịnh Luân thấy thế, trong mắt tinh quang chợt lóe. Hai chân lại đạp mạnh, thân thể bỗng nhiên bạo khởi, hơi nghiên thân tránh khỏi trường kiếm của Mạc Thiên Cân, đồng thời nhân lúc sơ hở, oanh xuất một quyền.
Phanh!
Quyền đầu nện vào giữa ngực Mạc Thiên Cân khiến thân hình hắn nhoáng lên. Ngay sau đó không thể khống chế mà ngã ngược lại, trường kiếm trong tay cũng bị rơi xuống đất, phát ra âm hưởng thanh thúy.
Một kích đắc thủ, Trịnh Luân cũng không tiếp tục tấn công nữa, dựa theo quy tắc trắc thí, Mạc Thiên Cân ngay cả hắn hai mươi của hắn cũng không chống đỡ nổi, nên đã thất bại.
Một bên Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh thấy thế đều tỏ vẻ lo lắng. Nhưng Hàn Phong đối với điều này cũng không quá bất ngờ.
Xoa bóp, sắc mặt Mạc Thiên Cân có chút khổ não đứng dậy, đối với kết quả trắc thí hắn cũng không có quá nhiều chán nản.
Đi tới một bên, chuẩn bị nhặt trường kiếm lên, trong cuộc chiến vừa rồi, hắn đã nắm rõ hiệu quả của nó.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh vốn đang ngồi ở bên canh lại bay lên giữa sân, nhanh hơn Mạc Thiên Cân nhặt lấy trường kiếm.
Mạc Thiên Cân nhìn thấy binh khí của mình bị người ta đoạt mất, cũng hơi sững sỡ, rồi lập tức nhìn thấy một lão giả ăn mặc hơi có vẻ lôi thôi, lúc này hai mắt tỏa ánh sáng chăm chú nhìn trường kiếm trong tay, nói lẩm bẩm.
Nhìn thấy tình huống này, Mạc Thiên Cân không hiểu gãi đầu, quay lại nhìn Hàn Phong, thấy hắn gật đầu biểu thị không cần lo lắng.
Từ lúc lão giả lôi thôi kia tiến lên, Hàn Phong sớm đã chú ý.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 125: Kiểm tra nhập môn