– Bình tĩnh lại cho ta, ngươi bây giờ đơn thân độc mã có thể thắng được lão ta sao?
– Đa tạ Uông tiên sinh đã cảnh tỉnh, Giả mỗ đã quá nóng nảy rồi.
Lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người, Giả Quỳ không phải kẻ thiếu não. Chỉ cần một lời khuyên can liền giúp lão ta tỉnh táo ra rất nhiều. Lão ta chẳng những không tiếp tục giữ ý định xông lên trả thù cho môn hạ mà còn lui lại giữ khoảng cách an toàn với Trương Bất Phàm.
– Tiểu tử, ngươi rốt cục có thân phận gì?
Thái độ của Uông Bá Điền với Tiểu Hắc đã triệt để thay đổi, không còn chút khinh thị nào nữa cả. Một đứa trẻ có thể điều khiển trận pháp vây khốn huyền cấp cao thủ thì tuyệt đối là thiên tài siêu cấp. Loại đệ này chỉ tồn trại trong các đại thế lực hàng đầu của nước Triệu, còn là trọng tâm được bồi dưỡng nữa chứ.
So với thiên tài về tu luyện thì thiên tài về trận pháp lại càng quý hiếm bội phần. Ngoài trừ được đối xử như con trời ra, những siêu đệ tử này khi ra ngoài lịch lãm luôn được môn phái cử những cao thủ lợi hại nhất theo bảo hộ. Tu vi của họ ít nhất cũng là huyền cấp, không chừng còn là mấy lão quái vật địa cấp.
Thêm một chi tiết mà lão không khỏi ngạc nhiên chính là vị đứng đầu Mạc Kiếm Môn vẫn khỏe mạnh như chẳng hề trúng qua kịch độc. Phải biết rằng độc tố của lão sử dụng phương pháp bí truyền, muốn giải trừ không hề đơn giản chút nào. Vậy mà giờ người ta đang uy phong bá vũ, nếu như không có cao nhân nhúng tay vào thì đánh chết lão ta cũng không tin.
Nghĩ đến đây, Uông Bá Điền lại cảm thấy lạnh cả sống lưng. Độc sư có cao ngạo đến mấy cũng không thể vượt cấp đối chiến, lấy sức một huyền cấp nhỏ nhoi đem ra so sánh với địa cấp được. Trừ khi kẻ đó ngại mình sống quá lâu rồi.
Tin tưởng suy luận của mình, họ Uông mới cẩn thận từng tí trong lời nói của mình. Lỡ chẳng may siêu cấp bảo tiêu của tên nhóc kia ra tay thì lão ta có mười cái mạng cũng không đủ cho người ta giết nữa.
Làm người phải biết tiến thoái thì mới sống thọ được, Uông Bá Điền trừ bản lĩnh dùng độc ra thì kiến thức rộng rãi chính là ưu điểm nổi trội nhất. Khác xa so với đám độc sư cô lậu quả văn chỉ biết suốt ngày mày mò thử nghiệm độc dược, lão ta là một người có quan hệ rộng rãi và rất giỏi ứng biến.
Độc sư thọ mệnh không dài, họ lại càng yêu quí mạng sống hơn bất kỳ võ giả Chân Võ Môn nào. Một khi phát hiện ra nguy cơ có thể gây nguy hiểm cho mình thì Uông Bá Điền sẽ không do dự từ bỏ ngay.
– Ông đoán thử xem?
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, Tiểu Hắc cười nhạt đáp.
Thái độ cao ngạo này lại càng khiến cho Uông Bá Điền chắn chắn suy đoán của mình. Sau cả nửa ngày lựa chọn, lão vẫn không đủ dũng khí để liều mạng.
Đối thủ đã rất thông minh khi giải quyết hai mắt xích yếu nhất trong đội hình của họ, là hai vị đại trưởng lão có tu vi huyền cấp sơ kỳ. Hiện tại, nếu tính ra thì khả năng thắng lợi của phe liên minh hai phái vẫn là cao hơn khi vẫn còn hai tên chưởng môn cùng hai cao thủ huyền cấp đi theo họ Uông nhưng chắc chắn để giành thắng lợi thì cái giá phải trả sẽ không hề nhỏ.
– Được rồi,chúng ta rút lui thôi.
Ngữ khí nặng nề, Uông Bá Điền hướng Giả Quỳ và Điền Xạ lên tiếng. Lui một bước biển rộng sông dài, trận chiến đã diễn tiến theo chiều hướng bất lợi thì không cần thiết phải tiếp tục. Nhất là khi lão ta vẫn không có cách nào phá vỡ được khốn trận của đối phương, nếu tiếp tục liều mạng có khi còn phải bồi thêm cái mạng mình ở nơi này cũng nên.
Cơ mà, cây muốn lặng nhưng gió lại chẳng muốn ngừng, Tiểu Hắc cười to vài tiếng rồi dùng giọng điệu bá đạo nói:
– Họ Uông kia, các ngươi nghĩ nơi này là nơi nào, bản thân có thể tự do muốn đến thì đến, muốn đi là đi sao? Người Mạc Kiếm Môn không dễ dãi đến vậy, còn bao nhiêu môn hạ đệ tử chúng ta đã bỏ mình thì tính thế nào?
Không biết vì nguyên do gì mà địch nhân lại muốn thoái thoát lui binh, Tiểu Hắc liền không nhân nhượng gây áp lực phản công. Trong binh gia, tâm lí chiến đôi khi chính là mấu chốt của thắng lợi. Cho nên một khi đối thủ lộ ra sơ hở thì phải mạnh mẽ giành lấy thượng phong trở lại cho mình.
Ngàn lần Tiểu Hắc không ngờ rằng chính việc bày ra tư thế áp đảo của mình lại vô tình khiến cho Uông Bá Điền hoàn toàn ném bỏ tia ngờ vực cuối cùng. Lão biết nếu mình không đưa ra một lời giải quyết hợp lí thì hôm nay khó lòng mà rời khỏi Kiếm Sơn nửa bước.
Nhân sinh như hài kịch, niên kỷ khác biệt dẫn đến tư duy khác nhau. Vốn thông minh song lại không trải đời nhiều nên về mặt phán đoán tâm tư của người khác của Tiểu Hắc vẫn khiếm khuyết khá nhiều. Còn Uông Bá Điền thì quá mức lão luyện nhưng lão ta lại quên mất người trước mặt lão chỉ là một đứa bé. Thành ra kẻ nghĩ là trắng, người cho rằng đen, vô tình lại tạo thành một cục diện vi diệu.
– Vậy ngươi muốn thế nào? Nếu bọn ta phá phủ trầm châu quyết chiến đến cùng thì các ngươi cũng chẳng có quả ngọt để ăn đâu.
Rút lui đã tỏ rõ sự nhượng bộ, Uông Bá Điền không thể cúi đầu xin xỏ kẻ địch được. Nếu không thì dù giữ được mạng nhỏ lão ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi lại trên giang hồ được nữa.
– Quyết chiến? Ngươi thật sự cho rằng độc công của mình rất lợi hại sao? Trong mắt của ta đó chỉ là trò mèo vặt vãnh mà thôi. Nếu muốn ngươi có thể thử xem, ta sẽ cho ngươi thấy bản thân ngươi có bao nhiêu cân lượng.
Không để cho tên độc sư có cơ hội thương lượng, Tiểu Hắc càng tỏ ra không khách khí. Đùa à? Người ta càng muốn đình chiến càng chứng tỏ sự e dè của họ, nếu như dễ dàng buông tha thì ngược lại không phải quá dễ dãi sao.
– Ngươi…
Tức giận đến đen cả mặt, Uông Bá Điền nắm tay xiết chặt để cố kím nén lại. Tiểu tử kia dám cuồng vọng càng xác định có cao nhân phía sau trấn tràng, nếu xúc động ra tay nhất định sẽ lãnh phải cuồng nộ của đối phương. Đây rõ ràng là chiêu khích tướng, tên nhãi đáng chết, mới tí tuổi mà lòng dạ lại sâu đến vậy.
Khi Uông Bá Điền còn đang không biết ứng phó thế nào thì Tiểu Hắc lại vẩy vẩy tay, tung ra mội lời làm cho đối phương ngẩn ngơ, bao nhiêu lời trong bụng liền như lệch hướng:
– Hắc hắc, lão cũng biết nhẫn nhịn đấy. Được thôi, nghĩ tình lão biết thức thời, lão có thể cút khỏi đây.