Từ Lạc cũng không phản đối, gật gật đầu.
Minh Thiên cười vui vẻ đi tới hai người kia dùng tiếng anh nhờ hai người họ chụp ảnh giúp, bọn họ vậy mà lại sảng khoái đồng ý.
Theo sự chỉ dẫn của người đàn ông bản địa nọ, một tấm hình rất ấm áp được chụp lại.
Minh Thiên cầm máy ảnh, nhìn tấm hình xuất hiện trên màn hình. Từ Lạc và anh đứng cùng nhau, đường viền khuôn mặt của hai người họ ở dưới hoàng hôn đều được chiếu nhu hòa hơn, nhóc con Diệp Lạc Thiên vẫn trong ngực mẹ ngủ ngon lành. Ở phía sau, đàn bồ câu vừa dịp bay lên lưng chừng, kết thành đàn bay qua, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
” Tấm hình này đẹp quá,” người đàn ông bản địa nọ không tiếc lời mà khen một câu. “Xin hỏi, hai người là vợ chồng đi du lịch sao?”
Từ Lạc cười lắc lắc đầu, ” không, không phải, chỉ là bạn bè thôi.”
Vũ Minh Thiên không nói chuyện, nhưng nụ cười đột nhiên cứng lại.
Hai người bản địa kia, một người đàn ông và một người phụ nữ hẳn là vợ chồng. Đến từ Ru-ma-ni thì phải. Người phụ nữ nọ trang điểm có chút đậm, nghe thấy Từ Lạc nói như vậy, liền quay sang dùng tiếng họ mà nói với người đàn ông, “thấy không, em đã bảo là hai người họ không xứng đôi một chút nào..”
Minh Thiên khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Từ Lạc, “bọn họ đang nói cái gì?”
Từ Lạc cũng không ngại phiên dịch. “Phu nhân kia nói là, tôi và anh, bọn mình đứng chung hình, thoạt nhìn không xứng.”
Sắc mặt Minh Thiên cố bình tĩnh, dùng tiếng anh cảm ơn vợ chồng kia, rồi kéo Từ Lạc ngồi xuống.
Từ Lạc nhấp một ngụm sữa tươi, giọt sữa còn xót lại ở khóe miệng. Minh Thiên lấy khăn tay định lau cho cô, thì Từ Lạc đưa tay ngăn lại từ chối, “không phiền anh đâu, rôi tự lau được.”
Minh Thiên thu tay lại. Hai người tràmacwj một lát, bỗng nhiên Minh Thiên mở lời, “Từ Lạc à, trong mắt mọi người, tôi và em thực không xứng như vậy sao?”
Từ Lạc im lặng, cô không nói chuyện.
” Trước kia, tôi tặng em khăn quàng cổ, tôi vẫn luôn chờ hồi đáp của em, không có mộ hồi đáp rõ ràng, tôi hơi thất vọng.”
Minh Thiên hít sâu một hơi, quay người, đôi mắt đầy mê người kia lặng nhìn Từ Lạc, anh nói, ” Từ Lạc, em có phải vẫn không thể đáp ứng lời tỏ tình của tôi.”
Từ Lạc nhìn ánh mắt của Minh Thiên, trong lòng hồi hộp.
Cô giống như đà điểu, không muốn nghĩ sâu xa sự việc, cứ như thế mà để cho Minh Thiên trực tiếp thẳng thắn mà trực tiếp thổ lộ tâm tư.
” Tôi thích em.” Ngữ khí Minh Thiên vô cùng nghiêm túc, trong mắt nhiễm chút ánh dịu dàng, “lúc trước, mỗi lần tiếp cận em, chính là bởi vì tôi thích em, muốn được ở bên em.”
Từ Lạc khẽ mím môi….”cho nên….cà phê kia nhiều lần như vậy là….”
” Cà Phê là tôi thích thật…” Minh Thiên gãi đầu, có chút lúng túng. ” Em, tôi cũng là thích thật.”
“Nhưng tôi đã có con rồi.” Từ Lạc ôm con trai mình, đáp lời anh.
“Tôi không quan tâm điểm này, ” Minh Thiên lắc lắc đầu, trên mặt vẫn có ý cười nhẹ, nổi bật lên khuôn mặt càng anh tuấn của anh, “tôi quan tâm chỉ là em mà thôi. Đứa bé là con của em và Diệp Thành, tôi biết, nhưng tôi sẽ không có khúc mắc, tôi nghĩ, chỉ cần có thể ở bên em, tôi đã đủ thỏa mãn rồi.”
Từ Lạc nhìn anh, nói, ” sao giờ nhỉ, thật ra tôi chỉ coi anh như bạn bè tốt thôi.”
“Em không có ý gì khác với tôi sao?” Minh Thiên nhìn cô hỏi tiếp, dường như anh đang cố gắng phủ định đi sự thật là cô đang từ chối tình cảm của anh.
Từ Lạc im lặng, không nói chuyện nữa.
Minh Thiên cười khổ, ” Từ Lạc, tôi không muốn làm bạn bè tốt với em, tôi thực sự muốn em có ý định khác với tôi, một chút thôi cũng được. Em hiểu không?”
Từ Lạc ôm nhóc con Diệp Lạc Thiên trong tay, cô hít một hơi sâu, nói:
” Vũ thiếu gia, tôi rất cảm ơn phần tình cảm đó của anh, nhưng mà, tôi hiện giờ đối vớ chuyện tình cảm, không có can đảm để vương vào nữa. Đồng ý sẽ có lúc tôi sẽ quên đi được quá khứ, nhưng là phải đợi bao lâu 1 năm, hay 10 năm, hay 20 năm sau, ai có thể đợi được. Tôi hiện tại, không muốn bắt đầu đoạn tình cảm với bất cứ ai cả. Tôi không muốn coi ai là lốp xe dự phòng, hay người thay thế, vậy nên, chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè thôi.”
Minh Thiên nghe cô nói, hai nắm tay bất giác siết chặt, anh thật sự rất thích cô. Nhưng cô đều năm lần bảy lượt từ chối anh. Trong đầu không ngừng tự nhủ:
“Không, mình không từ bỏ em ấy đâu. Cho dù là bị tạm thời từ chối, hay mãi mãi từ chối, mình vẫn muốn thích em ấy. Mình không tin, tình cảm từ chân tâm, không có hồi đáp….”