Tần Tu đang định nói gì, vừa ngẩng lên liền thấy mớ tóc xoăn ngang ngược vừa mới che lại của Thẩm Triệt giờ đã thò hết ra ngoài qua mấy khe hở trên mũ. Anh bước lại thô bạo kéo sụp mũ xuống, chẳng được bao lâu mũ lại tự động phồng lên, mớ tóc xoăn lại xẹt xẹt thò ra thách thức. Tần Tu trợn tròn mắt: “Tóc cậu nó sống sao?!”
Thẩm Triệt mặt vô số tội.
Lúc trả tiền, ông chủ tiệm còn thân thiết hỏi: “Tần Tu, hôm nay đoàn các cậu đóng máy phải không? Thẩm Triệt, 《 Hội sinh viên》mùa thứ ba cậu còn diễn không?”
Hai người ra khỏi cửa hàng, Tần Tu hỏi: “Cậu quen ông chủ tiệm ban nãy à?”
Thẩm Triệt kinh dị: “Tôi lại tưởng anh quen chớ?!”
Mà thôi, đây là ảnh thành, chuyện gì mà chẳng xảy ra được. Thẩm Triệt nhìn trời, một hàng dấu chấm bay ngang qua đầu.
” 《Hội sinh viên 》mùa thứ ba đã xác nhận cậu tham dự chưa?” Tần Tu hỏi.
“Ừ, nghe nói vai của tôi còn rất được hoan nghênh. Đúng là hơi bất ngờ.” Thẩm Triệt cười nói. “Đúng rồi, còn một bộ phim thần tượng nữa. Đã qua thử vai, mười tám này bắt đầu ghi hình. Trong phim tôi vào vai nam phụ. Đến lúc đó phải chạy qua chạy lại diễn cả hai phim.”
“Phim thần tượng kiểu gì?” Tần Tu hỏi. “Trong phim vai diễn của cậu như thế nào?”
“Kiểu phim thần tượng học sinh mà đám con gái hay thích đó. Nam thứ dương quang nhiệt tình, lại có chút hài hước ngốc nghếch.”
Tần Tu nhíu mi, trầm ngâm một lúc mới nói: “Thẩm Triệt, không phải tôi muốn can thiệp vào chuyện cậu diễn cái gì, nhưng nói thực, tôi cảm thấy bộ phim này cậu nhận vai chưa chắc đã tốt.”
“Ủa? Tại sao?”
“Vai diễn đầu tiên của cậu là Hoàng Chân, vai thứ hai là Rex, đều là kiểu nhân vật khôi hài có chút ngốc nghếch khác người, bây giờ vai diễn này lại là khôi hài ngốc nghếch. Cậu có chắc chắn cảm giác diễn sẽ khác nhau không?”
Thẩm Triệt cũng rơi vào tự hỏi.
“Thẩm Triệt, cậu có bao giờ nghĩ bản thân cậu rốt cuộc muốn diễn kiểu nhân vật nào trong phim chưa?”
Vấn đề này quả thật cậu không hề nghĩ tới. Bây giờ cậu đâu có thể nghĩ xa đến như vậy. Cậu đâu có quyền lựa chọn kịch bản như Tần Tu, có nghĩ cũng là nghĩ thừa. Cho dù bây giờ có bắt cậu phải nghĩ tới, thì cậu cũng chẳng thể hiểu được nguyên nhân: “Nghe anh nói như vậy, tôi thấy mình cũng chẳng đặc biệt thích kiểu nhân vật nào lắm.”
Tần Tu cười khẽ: “Cậu thích cùng tôi diễn GV phải không.”
Đây là ảnh thành người qua kẻ lại nườm nượp đó đại ca… Thẩm Triệt nhìn chung quanh, vờ cười ha ha: “Sao có thể nói ra ở đây như thế được, đứng đắn chút…”
“Trước mặt bao nhiêu người như vậy còn mơ tưởng được cùng tôi lên giường, cởi cúc áo lại còn nói là thuận tay. Rốt cuộc là ai không đứng đắn đây?” Tần Tu nói mà mặt tươi như hoa. “Thực ra cũng có cách rất nhanh mà nổi tiếng đấy. Cậu cùng tôi diễn một đoạn Gà Vàng, đảm bảo chúng ta lập tức nổi tiếng lềnh phềnh luôn.”
Thẩm Triệt toát mồ hôi hột: “Đừng nói giỡn, anh không sợ…”
“Tôi sợ cái gì.” Tần Tu tiêu sái nhếch miệng: “Bây giờ cậu thích tôi lên weibo thừa nhận đã cùng cậu làm tình tôi cũng chiều luôn nhé.”
“Này!” Thẩm Triệt bị lời nói nửa đùa nửa thật của Tần Tu làm cho khiếp sợ.
“Người sợ là cậu thôi.” Tần Tu nhún nhún vai khinh thường.
Cái này thì Thẩm Triệt không phục: “Post lên weibo đã là gì. Bây giờ tôi có thể thét to lên rằng tôi thích anh luôn nhá.”
Tần Tu xoay người nhìn Thẩm Triệt: “Cậu hô đi.”
Có chiếc xe điện chở vài hành khách leng keng đi qua. Có du khách đang giơ máy ảnh chụp cảnh đường phố, đúng lúc này bỗng nghe thấy tiếng thét to của một tiểu tử nào đó:
“TẦN TU———— TÔI THÍCH ANH———-“
Chiếc máy ảnh trên tay người du khách thiếu chút nữa thì rơi mất. Một đoàn phim đang quay trên mái một tòa nhà nào đó cũng bị tiếng sư tử hống bất ngờ này làm gián đoạn. Đạo diễn bực bội hô CUT. Người trong đoàn phim cũng hướng về phía dưới lầu hung hăng mắng chửi:
“Fan cuồng ở đâu chui ra vậy?!”
“Sao không chạy tới trước cửa nhà Tần Tu mà rống?!”
Tần Tu đứng ở đầu này đường ray xe điện, trợn tròn mắt nhìn chàng trai tóc xoăn đứng ở đường phố bên kia, miệng thì há hốc đúng là không thể tin nổi. Trong lòng tuy đang điên cuồng mắng chửi thế nhưng nhìn tên kia cả người đầy sức sống ngực vẫn còn đang phập phồng, ánh mắt nhìn anh lửa tình cháy mãnh liệt, anh nhận ra nếu mình còn nhìn thêm cũng sẽ mất đi lý trí mất.
Thừa dịp mọi người còn đang hiếu kì ngó xung quanh, Tần Tu vội kéo mũ sụp xuống, đi tới túm lấy tên kia kéo đi.
“Cậu đang diễn cái trò ngốc gì vậy. Bảo cậu hô cậu liền hô thật luôn hả!”
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu như vậy, ánh mắt còn đặc biệt nghiêm túc: “Anh bảo tôi hô đương nhiên tôi sẽ hô rồi.”
Tần Tu quay lại lừ cậu: “Cậu không nghĩ tới chuyện, chẳng may bị nhận ra thì làm sao?”
“Là tôi thích anh. Nếu bị nhận ra tôi liền thừa nhận.” Thẩm Triệt cười cười, trong ánh mắt sáng lấp lánh phản chiếu bóng hình một con Gấu Bắc Cực thanh tú. “Tôi thích anh thật mà.”
Cái câu “Tôi thích anh thật mà” này khiến trái tim Tần Tu khẽ loạn nhịp. Kỳ thật, không cần Thẩm Triệt phải nói ra, anh hiểu điều này rõ hơn ai hết. Tình yêu của cậu giống hệt như động vật vậy. Thuần túy mà giản đơn, trong sáng mà nhiệt tình đến như vậy. Cậu còn muốn thiêu cháy tôi như thế nào nữa! Tần Tu ra vẻ trấn định khẽ nhếch môi: “Cậu thích tôi mà đắc ý đến thế à.”
Thẩm Triệt thấy Tần Tu không nói gì, trong ánh mắt lại sáng ngời thật khó mà diễn tả.
Tần Tu nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai liền bước tới nắm lấy cằm Thẩm Triệt, dùng sức cắn một cái ngoài miệng tên kia.
Cái cắn kia thực sự rất hăng hái, Thẩm Triệt đau đến kêu chít lên một tiếng, vội bưng miệng lại, trong lòng lại vô cùng kinh hỉ. Vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Tu đã quay đi, ngoài miệng còn lẩm bẩm làu bàu: “Đúng là, chỉ khi nào ôm thứ giữa hai chân tôi cậu mới chịu yên sao. Cậu đúng là cái đồ cẩu biến hình…”