“Chúng ta đồng ý với tiên sinh. Giá cả sẽ làm tiên sinh hài lòng” Dừng một lát rồi Cao tướng quân nói khẽ: “Nhưng vì sự an toàn của tiên sinh. Chúng ta bắt buộc phải mời tiên sinh bí mật chuyển tới kinh thành” Nói tới đây Cao tướng quân rất sợ Đỗ Văn Hạo cự tuyệt, ông ta nhìn hắn vẻ lo lắng.
Không ngờ Đỗ Văn Hạo hào hứng nói: “Được, tướng quân nói xem ta nên làm thế nào?”
Cao tướng quân vui mừng, xen lẫn nét sợ hãi hỏi lại hắn: “Tiên sinh đồng ý rồi đúng không?”
Sao lại không đồng ý chứ? Bây giờ ta còn nắm giữ phương thuốc trừ độc cùng cách chế tạo mặt nạ phòng độc thì đúng là kẻ ngu. Một khi các ngươi sử dụng bệnh dịch hạch tấn công địch nhân. Địch nhân tất sẽ nghĩ đến việc bắt giữ ta để tìm thuốc phòng dịch. Ta không tìm sự bảo vệ của các ngươi thì còn biết làm gì bây giờ? Cứ ở Huyện thành chờ bọn chúng tới bắt ta ư?
“Thật tốt quá. Tiên sinh yên tâm. Chúng ta cam đoan bảo vệ an toàn cho tiên sinh”.
“Các người đã chuẩn bị để ta đi như thế nào?”
“Chúng ta đã sắp đặt một kế hoạch, tạo ra một vụ hỗn loạn rồi tiên sinh sẽ bị giết, Ngũ vị đường cũng sẽ bị hỏa hoạn thiêu cháy. Cùng lúc đó chúng ta sẽ phái người hộ tống tiên sinh tới kinh thành. Ở kinh thành chúng ta đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho tiên sinh. Tiên sinh chỉ việc mang theo trang phục cá nhân, mọi tổn thất của tiên sinh chúng ta sẽ bồi thường cho tiên sinh”.
Cao tướng quân vỗ vỗ tay, lát sau từ ngoài một hộ vệ tiến vào, trong tay người đó cầm một cái rương nhỏ. Hắn khom người đặt cái rương lên bàn, đi thụt lùi mấy bước rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Cao tướng quân mở chiếc rương ra rồi đẩy đến trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Đây là giao tử, trị giá sáu vạn quán. Tiên sinh có thể đổi ra bạc trắng ở bất cứ hiệu buôn tiền nào ở kinh thành”.
Đỗ Văn Hạo học lịch sử nên biết được “giao tử” là tiền giấy thời Bắc Tống, cũng là loại tiền giấy đầu tiên trên thế giới, lấy quán làm đơn vị. Thời kỳ Tống Nhân Tông có hai loại giấy bạc là năm quán và mười quán, giá trị tương đương với bạc trắng. Sáu vạn quán này cũng chính là sáu vạn lạng bạc trắng, tương đương với sáu mươi triệu nhân dân tệ.
Lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nhìn thấy nhiều tiền như thế, hắn kinh hãi kêu lên: “Đây là …….?”
“Một vạn dùng để mua kim sang dược của tiên sinh, bốn vạn còn lại là để mua y phục phòng dịch, mặt nạ phòng độc và thuốc nước tẩy trùng. Một vạn còn lại là bồi thường cho tổn thất của Ngũ Vị đường. Bản tướng quân biết lần này Ngũ Vị đường của tiên sinh bán y phục phòng dịch lời mấy ngàn nhưng một văn tiền ở Ngũ Vị đường cũng không thể mang đi nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy. Ở kinh thành bản tướng quân đã sắp xếp chỗ ở cùng nơi mở dược đường mới cho tiên sinh. Đó là ở phía đông hoàng thành, phố Điềm Thủy, dược đường của tiên sinh ở phía sau doanh trại của Ngự lâm quân kiêu kỵ binh. Khi tình hình khẩn cấp, tiên sinh có thể rút vào quân doanh, bảo vệ an toàn cho tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Kế hoạch rất chu đáo”.
Cao tướng quân cười nói: “Bản tướng quân biết Lâm Thanh Đại võ công cao cường, đủ để bảo vê cho sự an toàn của tiên sinh nhưng cẩn trọng vẫn hơn, có một số việc mà phận nữ lưu của nàng không thể can dự vào cho nên bản tướng cử hai người đến làm hộ vệ cho tiên sinh, chỉ huy đội hộ vệ, ở dược đường giả làm tiểu nhị hoặc gia nhân, cam đoan sẽ bảo vệ an toàn cho các người. Hai người này võ công rất cao cường, cả hai được chọn ra từ ngàn người của đội hộ vệ. Mặt khác bản tướng quân cũng cử đến cho tiên sinh một người quản gia rất thạo việc, người này rất quen thuộc với các dược đường và nha môn ở kinh thành, ông ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho tiên sinh. Để ta gọi vào gặp mặt tiên sinh”.
Cao tướng quân vỗ vỗ tay, lát sau ba người tiến vào bên trong. Một trung niên nhân có vẻ mặt tươi cười, một lão hán người khô gầy, một phụ nhân trung niên. Cả ba khom người thi lễ với Cao tướng quân.
Cao tướng quân trước tiên giới thiệu Đỗ Văn Hạo, sau đó ông ta chỉ vào vị trung niên trông béo tốt nói: “Vị này là Cổ Vượng Long sẽ là quản gia cho người, giúp người giải quyết các công việc kinh doanh” Hắn lại chỉ tay vào lão giả và phụ nhân nọ nói: “Hai vị này là Hô Duyên Trung và Cửu nương là hộ vệ thân tín của tiên sinh.
Hai người phải tận tâm bảo vệ sự an toàn tuyệt đối của Đỗ tiên sinh và những người khác trong Ngũ Vị đường. Hãy nhớ ký lời của An phủ sứ đại nhân, nếu có chuyện gì hãy mang đầu tới gặp đại nhân”.
“Dạ. Thuộc hạ ghi nhớ”.
Ba người cúi đầu thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Vị quản gia trung niên nhìn rất hòa nhã, giống như người đã từng trải trong công việc kinh doanh. Lão giả cùng phụ nhân nọ lại không có gì ấn tượng, không giống như cao thủ võ công. Vấn đề là bề ngoài càng bình thường thì bên trong lại tiềm ẩn võ học kinh người nên Đỗ Văn Hạo vội khom người đáp lễ.
Đỗ Văn Hạo hỏi Cao tướng quân: “Ta có thể mang theo người của Ngũ Vị đường không?”
“Lâm chưởng quỹ cũng biết cách điều chế nên nàng ta phải đi cùng tiên sinh, còn những người khác không ai được đi theo. Càng ít người biết tung tích của tiên sinh càng tốt”.
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi. Lúc trước hắn không nhận ra nhưng giờ sắp ra đi hắn phát hiện trái tim mình đã in sâu hình bóng của nhị nữ. Bây giờ phải rời bỏ các nàng hắn thực không nỡ. Hắn lại càng không nỡ rời bỏ Anh Tử, nàng đã quan tâm chăm sóc hắn rất chu đáo. Hắn buột miệng nói ra: “Ta muốn mang theo ba nữ nhân. Một người là hôn thê của ta, một người đang học y thuật của ta, người còn lại là nha hoàn thân tín. Nếu các nàng không đi, ta cũng không đi”.
Cao tướng quân bất đắc dĩ phải suy nghĩ một lát rồi ông ta khẽ nói: “Được, có thể mang các nàng theo nhưng từ nay về sau các nàng không được có liên lạc gì với gia đình. Tiên sinh cũng phải giữ bí mật cho các nàng, không được tiết lộ bất cứ điều gì của kế hoạch tác chiến cho các nàng”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Được. ta biết rồi. Tới kinh thành ta có thể liên lạc với đồ đệ Tiền Bất Thu không?”
“Vì sự an toàn tuyệt đối của tiên sinh, trước mắt thì không được, địch quân biết được quan hệ của hai người, chúng sẽ giám sát ông ta, qua đó tìm ra tiên sinh”.
“Ta hiểu. Thôi quên đi, dù sao thì ông ta cũng là thái y thừa của Hoàng cung, ra ngoài cũng khó khăn. Dù sao không gặp vẫn hơn”.