Có khi anh không nói gì, giải quyết công việc xong lại nắm tay cô, anh chỉ lẩm bẩm cho mình cô nghe.
“Cháu tỉnh đi, chú sai rồi”.
Cho dù là trạng thái nào đi nữa, thì Quế Chi cũng chỉ dùng thái độ không nói không rằng, không phản ứng gì ứng đối mà thôi.
Cô thở dài đến cạnh giường, bấy giờ mới nhìn Quế Chi đang say ngủ. Quế Chi té nặng, nhưng bù lại trên người không có lấy một vết trầy, nếu bỏ qua máy móc bên cạnh chẳng khác gì một người đang ngủ say, chỉ cần lay nhẹ sẽ tỉnh lại. Trì Tuyết cũng lay Quế Chi hơn mười ngày nay, nhưng Quế Chi có lẽ mơ thấy gì đẹp quá, mãi chẳng thấy tỉnh lại. Trì Tuyết nhìn Quế Chi một đỗi, lắc nhẹ tay cô.
“Quế Chi, cậu còn tính ngủ đến khi nào? Cậu giận ai thì dậy mà vùng lên đi chứ”.
Trì Tuyết không quan tâm Minh đang giật thon thót sau lưng, nếu Quế Chi tỉnh thật, chỉ e là người vui nhất là Minh ấy chứ. Trì Tuyết không biết nói thế nào Quế Chi mới tỉnh, chỉ biết ngày nào cũng đến, ngày nào cũng kể lể đủ thứ chuyện trăng sao.
“Cậu nhớ tiệm lẩu cuối đường không, nó sắp dẹp tiệm rồi. Cậu không tỉnh là không có đồ ăn nữa đâu”.
Trì Tuyết liên tục kể toàn bộ những hàng quán hai người thường ăn, đến nỗi thư kí đứng cạnh đói theo. Minh nghe mà ngẩn tò te, thật ra anh chỉ biết Quế Chi thích ăn những món anh nấu, ngoài ra hầu như chẳng biết gì về cô cả. Minh làm chú, vậy mà sự quan tâm của anh với Quế Chi dường như chẳng bằng một gốc của Trì Tuyết. Vậy là anh lại lùi lại, âm thầm hứa với bản thân, chỉ cần Quế Chi tỉnh, anh nhất định sẽ hái cả trăng sao xuống cho cô.
Khi mất đi, mới hay có ý nghĩa thế nào với bản thân. Vậy mà trước đây Minh chẳng hay. Trì Tuyết nói một hồi thì nghẹn lời, cảnh tượng Quế Chi đẩy mình ra khỏi xe Kim Oanh vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, cô lặng lẽ khóc, giọt nước mắt khẽ rơi trên mu bàn tay Quế Chi, Trì Tuyết bối rối dụi mắt, đứng dậy ra khỏi phòng, nói vội với Minh.
“Em ra ngoài một chút”.
Minh không ngăn cô, Trì Tuyết vội chạy ra ngoài rửa mặt, cả hai người không để ý thấy ngón tay của Quế Chi đã hơi động đậy.
Buổi tối Trì Tuyết vừa ăn cơm xong, đã thấy Minh gọi cho mình đến hơn bảy cuộc. Cô kinh ngạc, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Quế Chi, vậy là nhấc máy lên gọi lại cho anh. Trì Tuyết thoáng nghe thấy giọng anh mệt mỏi.
“Trì Tuyết, Chi tỉnh rồi. Em đến đây đi”.
Trì Tuyết run khẽ, bắt taxi chạy đến bệnh viện, bỏ qua mất thái độ của Minh trong điện thoại.
Đến khi cô đến bệnh viện rồi, đã thấy Hoàng Bách đứng trong phòng, kiểm tra sơ bộ cho Quế Chi. Ở giữa phòng, trên giường bệnh, Quế Chi đã tỉnh rồi. Trì Tuyết nhìn bóng dáng ngồi trên đấy, mà suýt thì bật khóc. Cô đi vào bên trong, Hoàng Bách vẫn đang ghi chép, sau đó nhìn thấy Quế Chi giương mắt nhìn mình, bên trong hoàn toàn trống rỗng không có tí cảm xúc nào, như thể hai người là người xa lạ. Trì Tuyết nhìn qua Minh, anh vẫn đứng xa giường Quế Chi đợi Hoàng Bách, đến khi Hoàng Bách đứng dậy rồi, Trì Tuyết mới nhào qua ôm lấy Quế Chi.
“Chi, cậu tỉnh rồi.”
Trì Tuyết rơi lệ, không dám tin vào mắt mình. Nhưng cô ôm mãi chẳng thấy Quế Chi phản ứng, đã nghe giọng Quế Chi khàn đi.
“Cậu là ai?”
Trì Tuyết nghe xong vội nhìn sang Hoàng Bách, Minh thì như đã biết trước chuyện này rồi, chỉ đứng cạnh một bên. Hoàng Bách mới gọi Trì Tuyết và Minh ra ngoài, rồi nói với cả hai.
“Cô ấy có vẻ bị mất trí nhớ tạm thời, trước mắt chỉ nhớ được tên mình là Quế Chi, còn lại hầu như không nhớ gì cả.”
“Vậy sau này cậu ấy có nhớ lại không?”
Hoàng Bách là bác sĩ, anh chẳng nói những câu mang tính chắc chắn bao giờ.
“Không rõ, năm mươi năm mươi. Có thể nhớ, có thể không. Hai người nên chuẩn bị tâm lí”.
Trì Tuyết nhìn thoáng lại Quế Chi, chỉ thấy cô đang ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, sự áy náy lại dâng lên, Trì Tuyết gật đầu với Hoàng Bách rồi đi vào bên trong. Cô ngồi xuống cạnh giường Quế Chi, nhìn cô một hồi lâu.
Quế Chi nhìn Trì Tuyết, chỉ thấy cô ấy nhìn mình như thể đã thân quen từ lâu, trong lòng Quế Chi không hề bài xích gì Trì Tuyết, nên hai người ở chung khá tự nhiên, Trì Tuyết giới thiệu.
“Tớ là Trì Tuyết “.
Quế Chi gật đầu, “Tớ là Quế Chi”.
Trì Tuyết nhìn thấy hình dáng quen thuộc, biểu cảm cũng quen thuộc không kém, nhào qua ôm lấy Quế Chi.
“Cậu tỉnh rồi, không sao đâu, sau này dần dần nhớ lại cũng được. Tớ có thể chờ…”
Quế Chi cứ ngỡ hai người có tình cảm gì khó nói. Cô nghệch mặt ra, không tự chủ lau lau nước mắt cho Trì Tuyết.
“Được rồi, có gì từ từ nói…”
Trì Tuyết được đà khóc sướt mướt, Quế Chi mới hoảng không thôi. Cô chẳng nhớ gì cả, đáng lẽ hoang mang sợ hãi thì xuất hiện Trì Tuyết, chỉ là Quế Chi vừa an ủi Trì Tuyết, thỉnh thoảng lại nhìn về phía người đàn ông tự giới thiệu là chú của mình ngoài cửa. Chẳng hiểu sao không muốn đến gần người ấy, Quế Chi không biết vì sao, có lẽ trước kia cô không thích người này không chừng.
Chỉ là ánh mắt của chú ấy nhìn cô làm cô không thoải mái, Quế Chi thở dài, ôm khẽ Trì Tuyết vỗ vỗ vai cô.