Bên Thẩm Giáng Niên đầu tắt mặt tối thì bên Lê Thiển khói thuốc súng ngập tràn. Cả buổi sáng, Tần Thư không có động tĩnh gì, giữa trưa có đi vệ sinh, căn bản không thèm để ý đến Lê Thiển, đến chiều thì vẫn tiếp tục nằm.
Tần Thư có đói hay không thì Lê Thiển không biết, nhưng mà Lê Thiển đói. Mẹ kiếp, người này bị bệnh hay là tu tiên đây? Đến cơm cũng không cần ăn. Lê Thiển không chỉ đói mà còn buồn ngủ, vốn định ngủ để tái tạo nhan sắc lại bị cuộc điện thoại như đòi mệnh của Thẩm Giáng Niên réo, sợ Tần Thư đột nhiên ngất xỉu, Lê Thiển không ngủ được, chẳng trách cả người như mang thuốc súng.
Lê Thiển không phải là người thích tự ngược bản thân, đói thì phải ăn, cho nên đi vào bếp, xem thử gạo còn hay không, dư lại cũng chẳng được bao nhiêu, đong đến cũng chẳng được 4 lạng, cô cho tay vào trong bao gạo, điên cuồng quấy vai cái, trong lòng thì thầm mắng…. Không được nấu cho con người kia ăn! Để người kia ăn cơm hộp được rồi, nhưng mà ở đâu bán đồ ăn ngon đây, giờ phải làm sao? Cô vì Tần Thư mà phải lăn lộn ở đây, nhiều lần chọc phá cô tái tạo nhan sắc – Tần Thư phải chịu trách nhiệm.
“Tôi đói bụng!” Lê Thiển đứng ở cửa, ai mà không biết, còn tưởng đâu Lê Thiển mới là người bệnh
“Thì sao?” Tần Thư nằm ở nơi đó hỏi.
“Tôi tới là để trông cậu, cậu không thấy nên giải quyết chuyện cơm ăn của tôi à?” Lê Thiển nói như đúng rồi.
“Thế cậu mong tôi giải quyết thế nào đây?” Tần Thư hờ hững hỏi. Lê Thiển nhìn cái bản mặt kia, cho dù nó ném cục đá cũng không gợn sóng, trong lòng càng thêm tức, “Cậu có đói không?”
“Tôi đang ở chế độ tiết kiệm năng lượng.” Tần Thư chậm rãi nói.
Đúng rồi, không ăn không uống, không động, thỉnh thoảng còn ngủ…. Lê Thiển phát một ánh mắt khinh bỉ sang đó, kệ đi, cô cũng cần tiết kiệm năng lượng, “Vậy thì khỏi ăn.” Lê Thiển che miệng, ngáp một cái dài, “Tôi đi qua phòng kế bên ngủ, không có gì thì đừng gọi tôi.”
“Cậu có thể ngủ quên trời quên đất.”
“Sao trước kia, tôi không phát hiện, miệng cậu cũng ghê gớm vậy.”
“Tôi là một ẩn số, rất có mị lực.”
“Đúng là không biết xấu hổ.” Lê Thiển dỗi lại một câu, dụi mắt, sau đó qua phòng kế bên. So với đói thì cô buồn ngủ hơn, nhìn thấy Tần Thư có thể tranh luận, chắc cũng đỡ hơn rồi, chắc cũng không sao, cô vẫn đi ngủ bù mới được.
Thẩm Giáng Niên vẫn bận đến 8 giờ tối, bên kia vẫn nói không ngừng, Thẩm Giáng Niên lén nhắn tin cho Viên Tu Minh: Có phải anh ta định nói cả đêm không?
Ngay cả khi thị trương ở nước ngoài rộng, cũng không cần phải phân tích từng cái một, chỉ cần chọn những cái chính là được rồi. Viên Tu Minh gửi qua một icon cười gượng, trả lời: Tính cách anh ta là thế, thích chu toàn.
Thẩm Giáng Niên: Chủ yếu là nói lâu như thế, vẫn nói thị trường nước ngoài, cũng không nói sẽ triển khai trong nước thế nào, càng chưa nói cái bánh kia chia cho chúng ta ra sao.
Viên Tu Minh: Chắc sắp rồi.
Thẩm Giáng Niên: Sắp cái quần, em nói cho anh biết, việc ngày của em, ai mà dám trì hoãn, em đốt lửa cho mà xem.
Viên Tu Minh tiếp tục gửi qua icon cười, Thẩm Giáng Niên tức giận, chẳng qua là cả ngày không có liên lạc với Thẩm Thanh Hoà, cho nên nhớ người ta thôi.
Nhân lúc đi vệ sinh, Thẩm Giáng Niên nhắn tin cho Thẩm Thanh Hoà: Trưởng quan, xong việc chưa nè? Ăn tối chưa á?
Thẩm Giáng Niên ngây người ra nhìn một lúc, khi cô ấy có chút mất hứng, bên kia đang gõ.
Ah! Trái tim của Thẩm Giáng Niên nhảy lên vì vui mừng.
Thẩm Thanh Hoà: Nhớ cơm hộp lần trước em làm cho tôi.
Má ơi! Thẩm Giáng Niên đột nhiên vui mừng, vui xong rồi lại bực, mẹ kiếp, cái họp này, đéo họp nữa!
Niềm vui chợt đến, Thẩm Giáng Niên nhắn tin cho Viên Tu Minh: Em phải về Bắc Kinh.
Viên Tu Minh giật mình trả lời: Bây giờ sao?
Thẩm Giáng Niên: Phải.
Viên Tu Minh: Đừng mà, mới đi vào chủ đề chính.
Thẩm Giáng Niên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng ba vạn chữ.
Thẩm Giáng Niên trả lời Thẩm Thanh Hoà: Trưởng quan, người ăn gì lót dạ đi, nấu cũng mất thời gian lắm đó.
Sau đó, Thẩm Giáng Niên trả lời Viên Tu Minh: Nói cho anh biết, bây giờ em sẽ quay lại phòng họp, cần thiết phải nói tới việc chính, sau đó, trong 1 tiếng phải xong, em cần phải về Bắc Kinh, tối nay phải về.
Thẩm Thanh Hoà: Em có thời gian làm à?
Thẩm Giáng Niên: Có, chờ em nha.
Thẩm Thanh Hoà: Thế em ăn chưa?
Thẩm Giáng Niên: Lát nữa sẽ ăn cùng người.
Thẩm Thanh Hoà: Vậy tôi làm cơm với em.
Thẩm Giáng Niên hận muốn chết, tại sao giờ cô không ở Bắc Kinh chứ? Thẩm Giáng Niên: Không cần đâu, em muốn làm cho người ăn.
Thẩm Giáng Niên nói được làm được, trở lại phòng họp, lập tức đi vào chủ đề chính, dùng nửa tiếng để kết thúc cuộc họp này, sau đó tức tốc về. Mua vé xe không kịp, cô lập tức lái xe Viên Tu Minh về.
Khi Thẩm Giáng Niên đang vội vã trở về, có một ốc đông cô nương bị bệnh, còn phải cố gắng hết sức để nấu ăn, sợ bị phát hiện, còn mở cửa sổ, đồng thời còn gói sẵn vào hộp mà trước kia mua, để nguỵ trang.
Đợi đến khi Lê Thiển tỉnh lại, bên WeChat đã có tin nhắn, Cầm Thú: Đã gọi cơm, trước cửa phòng cậu.
Lê Thiển vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, khi cô ngồi xổm xuống lấy hộp đồ ăn, cô có cảm giác bản thân như là thú cưng vậy!
Cơm hộp thế mà lại ăn ngon, có màu sắc, có hương vị, dinh dưỡng cân bằng, Lê Thiển ăn xong mới nhớ ra hỏi: Cơm chỗ nào bán thế, sao không thấy logo?
Cầm Thú: Một quán ăn nào đó không biết tên
Lê Thiển: Dù sao cũng phải có tên chứ/
Cầm Thú: Tự đoán đi?
Lê Thiển: Tôi đoán cậu là con quỷ đầu bự.
Lê Thiển tức giận sôi máu, hỏi cái tên cửa hàng thôi mà cũng mệt nữa, không thèm hỏi nữa. Ngủ đủ ăn no, Lê Thiển đến phòng ngủ của Tần Thư, hỏi thử người này đã ăn chưa, vẫn còn dư đồ ăn.
Tần Thư mở mắt trả lời: “Không ăn.”
“Có đói cũng kệ cậu.” Lê Thiển nói thế nhưng vẫn định đi nấu cháo. Lê Thiển đi vào phòng bếp, lục túi gạo, ủa gạo đâu rồi? Lê Thiển lục lọi ký ức, nhớ lại xem có gạo hay không?
Khi Lê Thiển đang trầm tư suy nghĩ, thì Thẩm Giáng Niên lao xe đi gần giống như tên lửa, vất vả lắm mới vào được bên trong đô thị Bắc Kinh, nhưng mà kẹt xe dài, cô lái xe vào con đường nhỏ, nghĩ sẽ lái nhanh hơn, nhưng mà cảm giác có gì đó không ổn.