Nói xong, cô lui về khoảng cách an toàn, nâng mì lên tiếp tục ăn.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô giả vờ giả vịt, trong lòng vui vẻ, anh dựa vào vách tường, thờ ơ cầm lấy nước khoáng cô uống một ngụm, Ngôn Lạc Hi muốn ngăn cản đã không còn kịp, “Cái đó là của em đang uống”.
Lệ Dạ Kỳ uống nửa chai nước, mới đem cỗ nhiệt độ bốc lên kia ép trở về, liếc xéo cô một cái, chế nhạo nói: “Nước miếng của em còn nuốt được, huống chi là nước em uống qua rồi?”
“……”
Ngôn Lạc Hi nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
Ăn xong đã hai giờ sáng, trên đường không có bóng người, ngay cả xe cũng rất ít, hai người chậm rãi đi về phía khách sạn, “Chiều mai em lên máy bay đi Đồng Thành, anh sẽ ở Giang Thành mấy ngày?”
Lệ Dạ Kỳ nghiêng đầu nhìn cô một cái:”Chiều mai về đế đô.”
Ngôn Lạc Hi biết, Lệ thị liên quan đến không ít lĩnh vực, đều là người nổi bật trong ngành, nhưng duy nhất không tham gia vào ngành giải trí.
“Ừ” Trò chuyện lúng túng có chút khó tiếp tục, Ngôn Lạc Hi bĩu môi, người nào đó luôn cắt ngang chủ đề.
Lệ Dạ Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, hai người đi một đoạn đường anh nhìn tay cô bên hông, nắm chặt không để lại dấu vết, tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Lạc Hi đột nhiên đỏ mặt.
Trên mu bàn tay khô ráo ấm áp, cô bỗng dưng ngửa đầu, dưới ánh đèn đường, ngũ quan Lệ Dạ Kỳ góc cạnh rõ ràng, bàn tay to của anh bao quanh bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt thâm trầm cũng đang chằm chằm vào cô.
Những ngón tay của anh dường như vô tình xuyên qua ngón tay cô từ từ khép lại đan thật chặt.
Cô ngơ ngác nhìn anh, không hiểu ẩn ý trong hành động vừa rồi, anh ôm cô thật chặt mang chút dịu dàng, âm thầm dẫn cô tiếp tục đi về phía trước.
Ngôn Lạc Hi yên lặng đi theo bên cạnh, lúc này bọn họ thật giống đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, trong lòng cô nổi lên bong bóng vui sướng nho nhỏ, trên gò má trắng nõn ửng hồng.
Hai người lẳng lặng cùng nhau đi trên đường phố đêm khuya, như thể sẽ đi đến tận cùng của thời gian.
Chiều hôm sau, Ngôn Lạc Hi kéo vali đến gặp những thành viên khác của “Huynh đệ xông về phía trước” và đáp chuyến bay đến Đồng Thành quay tập ba và bốn của chương trình.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đồng Thành, Ngôn Lạc Hi và Cố Thiển đi lấy hành lý, vừa đi tới lối ra đã nhìn thấy fan hâm mộ chen chúc ở bên ngoài. Các fan vây kín băng rôn kéo dài dòng chữ:”Chào mừng Lê nữ thần đến với Đồng Thành”
Ngôn Lạc Hi theo bản năng kéo mũ xuống đeo khẩu trang vào.
Sau khi cùng Cố Thiển rời khỏi đám đông, cô quay đầu nhìn lại fan hâm mộ nhộn nhịp, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Sức ảnh hưởng của Lê Trang Trang đối với cả nước mạnh hơn cô rất nhiều, nếu muốn đuổi kịp hay vượt qua cô phải nỗ lực hơn nữa.
Lúc này, trong lòng cô sinh ra ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, ít nhất không thể thua bởi tình địch!
Cố Thiển che chở cô lên xe buýt, tất cả thành viên đều có mặt ở đây ngoại trừ anh em Tống Linh.
Vừa rồi xuống máy bay, bọn họ sợ nhiều người quá sẽ thu hút người qua đường nên vừa lấy hành lý xong liền tách ra rời đi.
Lúc này, Từ Khê Văn đang cảm thán một màn vừa rồi ở lối ra.
“Lê Trang Trang quả thật xứng đáng là ảnh hậu hai nhiệm kỳ, mỗi lần xuất hiện đều làm ùn tắc giao thông, phong thái đỉnh cao làm người ta ngưỡng mộ”
“Không, khi nào tôi có sức ảnh hưởng như vậy, ngủ tôi cũng sẽ cười” Thẩm Giác tuổi còn khá trẻ vốn thẳng thắn nghĩ gì nói đó, không có tâm tư phức tạp.
“Có nguồn tin nội bộ cho hay Lê ảnh hậu đang hẹn hò cùng ảnh đế Bạch Kiêu, họ cùng đến Đồng Thành chuẩn bị tham gia chương trình của chúng ta”.
Hồ Thiến đặc biệt thích drama về người nổi tiếng, vì thế đa số chuyện về ngôi sao đều biết.
“Oa, ảnh hậu và ảnh đế ở cùng chỗ, hai tập mới của chương trình nhất định sẽ bùng nổ tỉ lệ người xem”. Từ Khê Văn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Vẻ mặt Thẩm Giác đáng yêu, “Tôi thích Bạch Kiêu, cuối cùng cũng có thể xin chữ ký và chụp ảnh cùng anh ấy”
Ngôn Lạc Hi ngồi ở hàng cuối, nghe được Lê Trang Trang sẽ cùng ghi hình hai kỳ này, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, thật đúng là âm hồn bất tán a!