Cô suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Cách đây không lâu, đội trọng án vừa tìm được một đội viên phản bội tên là Triệu Bình. Trước đây anh ta từng là trợ lý cảnh sát trong đội đặc nhiệm một thời gian, anh à, anh có ấn tượng gì với người này không?”
Chiêm Vi: “Anh không biết.”
Trái tim của Chu Cẩn như đông cứng lại, Chiêm Vi đang nói dối. Nhưng tại sao anh ấy lại nói dối?
Thấy Chu Cẩn im lặng, Chiêm Vi liền bẻ lái, chuyển làn, lái xe về hướng đường vành đai.
Chiêm Vi hỏi: “Anh nghe nói người này cuối cùng đã nhảy sân thượng tự tử, lúc đó em có ở hiện trường không?”
Chu Cẩn nói qua loa: “Em có tham gia hành động bắt giữ lần đó.”
Chiêm Vi “ồ” một tiếng rồi gật đầu.
Bọn họ lại trở nên trầm mặc khoảng nửa phút, Chiêm Vi mới chủ động mở lời: “Trước khi chết có phải Triệu Bình đã nói gì với em, cho nên cuộc gọi lần trước em đã nghi ngờ anh rồi sao?”
Bên dưới mặt hồ phẳng lặng, dòng nước ngầm đã dâng trào sau khoảng thời gian năm năm đằng đẵng, lời nói của Chiêm Vi giống như một viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ, sự tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ trong phút chốc, khơi lên ngọn sóng ầm ầm dữ dội.
Lưng Chu Cẩn tựa như có một luồng gió lạnh đang trườn lên, cô đưa tay vào trong túi xách, lần mò điện thoại, hỏi: “Nghi ngờ gì chứ?”
“Đừng giả bộ nữa, Chu Cẩn, em có thể tìm ra anh cũng khá đấy.” Vẻ mặt của Chiêm Vi không thay đổi, vẫn nheo mắt cười, nói: “Nhưng đáng tiếc là anh quá hiểu Triệu Bình, thằng nhóc đàn bà đó, thật vô dụng. Anh đã dặn dò cậu ta rất nhiều lần rằng nhất định phải tìm cơ hội giết em, cậu ta không nghe. Em thấy đấy, nếu cậu ta nghe lời anh sớm hơn thì bây giờ cậu ta sẽ có thể lấy được tiền và ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới, tự do tự tại biết bao.”
Chiêm Vi nhắc đến Triệu Bình, trong giọng điệu tràn đầy khinh miệt và coi thường, sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống.
“Vậy nên anh mới nói, những người không nghe lời thường sẽ không có kết cục tốt đẹp. Chu Cẩn, anh cũng đã từng khuyên can em rồi, đừng cứng đầu như vậy, đừng cố chấp như vậy… đàn bà con gái em, ngoan ngoãn lấy chồng rồi sinh con, sống một đời yên ổn vậy không phải tốt sao? Nhưng tại sao em cũng lại khốn nạn giống như Chu Xuyên vậy?”
Đây là lần đầu tiên Chu Cẩn nghe thấy Chiêm Vi mắng Chu Xuyên, chửi anh ấy là “đồ khốn nạn.”
Mặc dù ngay từ đầu cô đã nghi ngờ Chiêm Vi, nhưng khi cô xác nhận đó thực sự là anh ta, Chu Cẩn vẫn không thể tin được.
“Thực sự là anh sao,” cô nói, “Anh phản bội anh trai tôi, phản bội đội đặc cảnh…”
“Là anh cô muốn phản bội tôi!”
Chiêm Vi đập tay vào vô lăng.
Vai Chu Cẩn run lên, nhìn thấy nụ cười vẫn luôn thường trực nơi đáy mắt anh biến mất, thay vào đó là sự tức giận và oán hận sâu sắc.
“Năm đó tôi đã phạm phải sai lầm gì không thể tha thứ sao? Tôi chẳng qua chỉ là nhận lệnh, dẫn đội đến hiện trường và bắt một nhóm côn đồ có sử dụng hung khí đang đánh nhau trên đường phố. Bởi vì náo loạn dẫn đến tai nạn chết người nên vấn đề có chút nghiêm trọng, Đại ca của của bọn chúng liền mời Cục trưởng cục công an Phong Châu dùng bữa, hy vọng cảnh sát có thể đè vụ án này xuống và không tiếp tục điều tra nữa, họ sẽ tự giải quyết phần còn lại. Mà tôi, lúc đó, chỉ là một người uống rượu ngồi bên cạnh, bọn họ lại nhét cho tôi 200.000 tệ tiền bịt miệng sau khi hối lộ cục trưởng. 200.000 tệ đó, tiền lương một năm của tôi cũng không nhiều như thế…”
Chiêm Vi cười chế giễu hai lần.
Chu Cẩn chất vấn: “Một mạng người đối với anh mà nói, lẽ nào không đáng 200.000 tệ sao?”
Chiêm Vi lại nheo mắt, liếc nhìn Chu Cẩn kèm theo nụ cười quái dị nói: “Chính là câu nói này, cô nói giống hệt với anh trai cô, vậy nên tôi mới ghét Chu Xuyên đến vậy, bởi vì các người luôn đứng ở nơi cao của đạo đức mà soi xét tôi, luôn chỉ biết nói mà không suy nghĩ gì đến người khác.”
“Cô thừa biết đấy, người thực sự nhận hối lộ không phải là tôi, là cục trưởng mà! Cô muốn tôi phải làm gì? Lẽ nào đối đầu với họ, từ chối 200.000 tệ, sau đó có nguy cơ mất việc, thậm chí mất mạng, để tố giác họ? Chu Cẩn, lúc đó tôi chỉ là một cảnh sát đặc nhiệm nhỏ. Thật sự khó hiểu nếu tôi chọn cách nhận tiền để ngậm miệng lại sao?”
“Trong nhà các người không có một người cha nghiện cờ bạc, cũng không có một người mẹ bệnh tật liệt giường. Khi lên đại học, Chu Xuyên chắc chắn chưa từng phải quỳ gối mượn tiền từng người thân họ hàng vì chuyện học phí, cậu ta cũng chưa từng phải ăn bánh bao hấp và dưa muối suốt một tháng trời, nhưng tôi thì có. Chu Xuyên rất thanh cao và lương thiện như thế, cậu ta cho tôi mượn tiền, cho tôi vay chi phí sinh hoạt hàng tháng, chưa bao giờ hối thúc tôi trả tiền. Lúc đó tôi thật lòng biết ơn cậu ta, tôi tự nhủ, Chiêm Vi tôi, cả đời này có một người bạn như vậy, thật sự chết cũng đáng.”
“Nhưng cô có biết Chu Xuyên đã làm chuyện gì khiến tôi ghê tởm không? Cậu ta tự mình đứng ra kêu gọi mọi người trong lớp quyên góp tiền cho tôi, tổng cộng là 30.000 tệ. Chỉ với 30.000 tệ đã khiến tôi ở trong lớp không bao giờ có thể ngóc đầu lên được. Khi tôi nhìn thấy cô gái mà tôi vẫn luôn thích bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt đáng thương và nhìn Chu Xuyên với vẻ ngưỡng mộ, tôi liền hiểu ra, anh trai cô có thực sự tốt bụng đến vậy không? Không phải. Trong mắt cậu ta, tôi chỉ là một công cụ mà thôi, cậu ta cần phải tìm ra giá trị tồn tại của mình trong việc bố thí cho tôi, và cậu ta cần phải đạp lên đầu tôi để chứng tỏ rằng mình vĩ đại như thế nào!”
Càng nói, tay Chiêm Vi càng nắm chặt lấy vô lăng, anh ta đạp mạnh chân ga như để trút giận, vượt hết xe này đến xe khác phía trước.
“Từ lúc học đại học đến lúc đi làm, cái gì Chu Xuyên cũng đều cướp của tôi, tranh giành với tôi! Phụ nữ, công việc, tiền đồ tương lai của tôi…!”
Chu Cẩn quả thật không chịu nổi mấy lời gièm pha của Chiêm Vi, gầm gừ nói: “Anh ấy không cướp đoạt gì hết!”
“Cướp hay không thì cũng đều đáng khinh.”
Hai mắt Chiêm Vi đỏ hoe.
“Tôi luôn cúi đầu khom lưng trước cục trưởng, ra sức làm tròn trách nhiệm của mình. Thậm chí tôi còn đưa con trai ông ta đi học liên tục trong ba tháng. Tên nghiệt chủng đó ấn đầu thuốc lên sau gáy tôi chỉ để mua vui, mà tôi vẫn phải cười như một con chó. Tôi làm tất cả những điều này vì cái gì? Tôi muốn được thăng tiến, sau cùng nó lại biến thành của Chu Xuyên, cô bảo tôi cam lòng thế nào được.”
Lồng ngực Chu Cẩn phập phồng, kinh sợ nhìn phía trước cửa kính xe.
Trong túi xách, đoạn ghi âm vẫn đang tiếp tục.
“Chẳng phải cô luôn thắc mắc anh trai mình chết như thế nào sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết sự thật.”
Chiêm Vi nghiến răng, cười gằn nói: “Chính tôi đã bắn chết cậu ta!”