“Khiết Khiết.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp.
“Anh không lái xe.” Anh đã đậu xe ở bên đường, lúc này trong lòng bất an, không cách nào lái xe được.
Anh dừng lại, giọng nói của anh rõ ràng cũng trầm xuống một chút: “Thật sự không có hứng thú với anh sao?”
“Ừm, không hứng thú.” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, khóe môi khẽ cong lên, cô thật không ngờ anh nhịn lâu như vậy mà nói ra một câu như vậy.
Nguyễn Hạo Thần như không thở được, trong lòng chợt chùng xuống, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Anh không nói, Tô Khiết cũng không nói chuyện, hai người cứ trầm mặc như thế, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nhau.
“Anh thật sự muốn trói chặt em bên cạnh anh cả đời!” Không biết qua bao lâu, cậu ba Nguyễn khẽ thở dài một hơi, giọng điệu nghe có vẻ hơi tức giận.
Hẳn là hơi tức giận rồi, nhưng không biết có phải là bị Tô Khiết chọc tức không nữa.
“Thổ phỉ.” Khóe môi Tô Khiết không nhịn được câu lên, người này vẫn bá đạo như vậy.
Cô đã nói cô không hứng thú rồi mà anh còn muốn trói cô bên người, đây không phải là thổ phỉ thì là cái gì chứ?
“Nếu anh là thổ phỉ thì anh sẽ bắt em về làm áp trại phu nhân.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, âm thanh truyền đến dường như mang theo ý cười, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tức giận.
“Em mới không làm vợ của một tên thổ phỉ.” Khóe môi Tô Khiết hơi cong lên, người này bị nghiện rồi sao?
“Cướp.” Lần này, cậu ba Nguyễn chỉ nói một chữ, một chữ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, nhưng lại tuyệt đối bá đạo và ngạo mạn.
Không chịu thì đi cướp, đây là phong cách của cậu ba Nguyễn anh.
Tô Khiết: “…”
Nhất thời, Tô Khiết thật sự không biết phải nói cái gì nữa?
Động một chút liền bạo, dùng sức mạnh, bây giờ còn trực tiếp cướp người nữa?
Chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc cầu hôn bình thường với cô sao?
“Khiết Khiết, anh nhớ em.” Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, sau đó chậm rãi nói, đây mới là điều anh muốn nói nhất, anh nhớ cô, rất nhớ cô.
“Ừm.” Khóe môi Tô Khiết khẽ cong lên, sau đó đáp khẽ một tiếng.
Cậu ba Nguyễn: “…”
Anh nói anh nhớ cô, nói rõ ràng như vậy, cô chỉ phản ứng như vậy thôi sao.