Hải Thần hít sâu một hơi: “Chị dâu, chỉ là không có tin tức của lão đại mà thôi, không nhất định là anh ấy đã chết “Đúng vậy” Chu Lộc Lam nói đi nói lại: “Tôi không hề giết anh ta. Anh ta cũng là một thành viên của hội Thần Ẩn, đã vi phạm các quy tắc của hội Thần Ẩn, tôi định sẽ đưa anh ta vào tù và kết án chín năm, chín năm sau tự nhiên anh ta sẽ được ra tù, và đến lúc đó, anh ta vẫn là quân vương của đảo Ánh Sáng như trước.”
Chín năm!
Con số năm nay mang đến một cảm giác khác lạ cho những người có mặt ở đó.
Nếu thật sự là chín năm, đối với một người phụ nữ mà nói thì cô không phải là không thể chờ đợi.
Nhưng đối với các thế lực lớn hiện tại, chín năm sau, thì thế giới này sẽ biến thành như thế nào khi quân vương địa ngục quay trở lại sau chín năm dài đằng đãng? Chín năm này đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời huy hoàng mà đáng lẽ quân vương địa ngục phải có mất rồi!
“Chín năm sau anh ta sẽ ra tù, đến lúc đó, cô hy vọng anh †a sẽ chỉ nhìn thấy ngôi mộ của cô sao?” Chu Lộc Lam lên tiếng, bây giờ gã thật sự rất muốn giết chết người phụ nữ này, nhưng trên người đối phương lại đang có ngòi nổ cực mạnh, khiến cho Chu Lộc Lam muốn ném chuột nhưng lại sợ vỡ bình, gã không muốn mình phải chết ở nơi đây.
Bàn tay đặt trên dây dẫn kíp nổ của Hàn Như Ôn từ từ buông lỏng, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Chu Lộc Lam mới thở phào nhẹ nhỏm, gã đã quyết định rằng đợi đến khi rời khỏi ngọn núi này gã sẽ giết người phụ nữ đó ngay lập tức.
“Chín năm…” Lâm Ngữ Lam lẩm bẩm con số này trong miệng, đời người có mấy cái chín năm, chín năm sau, vật vẫn như cũ nhưng người đã không còn như xưa nữa rồi, nếu anh xuất hiện, với tư cách là quân vương địa ngục của anh, đến lúc đó lại làm một người bình thường à?
Không!
Cho dù bản thân Trương Thác có thể tiếp nhận, Lâm Ngữ Lam cũng không thể tiếp nhận nổi!
Chín năm, là chín năm đấy!
Trong ánh mắt nhìn xuống mặt đất của Lâm Ngữ Lam có thêm vài phần kiên định, sau khi anh ra ngoài, phải để anh làm quân vương địa ngục của anh mới đúng!
Lâm Ngữ Lam bước xéo qua hai bước, đi tới bên cạnh Chúc Thái Hòa, nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh giống như muỗi kêu, chỉ có Chúc Thái Hòa mới có thể nghe thấy.
Vài giây sau khi Lâm Ngữ Lam cất lời nói, sắc mặt của Chúc Thái Hòa đột ngột thay đổi, nhìn sang phía Tô Văn Việt ở cách đó không xa.