Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong mắt nhất thời che giấu quá nhiều cảm xúc, anh biết cô nói lời này là để chọc giận ông cụ, anh cũng thấy được cô đang tức giận.
Bất kỳ ai nghe được những lời vừa rồi của ông cụ cũng sẽ tức giận, cho nên cô tức giận cũng đúng thôi.
Nhưng mà, nghe thấy những lời này, trong lòng cậu ba Nguyễn vẫn cảm thấy khó chịu.
Cậu ba Nguyễn cũng hiểu được vừa rồi ông cụ nói những lời khó nghe ở đại sảnh nhà họ Đường, cho nên con đường theo đuổi vợ của anh sợ là sẽ khó càng thêm khó.
Lúc này, cậu ba Nguyễn đang nhìn cô, ở khoảng cách gần như vậy, anh muốn ôm cô và hung hăng hôn cô, nhưng anh đành phải nhịn lại.
Thứ nhất, anh biết đây là kế hoạch của cô, anh không thể phá hủy kế hoạch của cô được.
Thứ hai, lúc này cô rõ ràng rất tức giận, có cho anh hôn hay không vẫn là một vấn đề lớn, anh sợ mối quan hệ giữa anh và cô khó khăn lắm mới hòa hợp lại trở nên cứng nhắc lần nữa.
Ông cụ Nguyễn ngàn vạn lần không ngờ rằng “Đường Thấm Nhi” lại từ chối anh không chút lưu tình như vậy, nhất thời sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.
“Đi thôi, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy tình cảnh này, bà cụ Nguyễn biết tốt nhất nên nhanh chóng rời đi thôi, nếu không thì chỉ càng thêm xấu hổ thôi.
Bà cụ Nguyễn kéo ông cụ Nguyễn đi về.
Nguyễn Hạo Thần đứng ở trong đại sảnh, nhìn Tô Khiết không nói gì, cũng không nhúc nhích.
“Hạo Thần, đi thôi.” Nhìn thấy anh như vậy, bà cụ Nguyễn ngẩn người, sau đó khẽ thở dài, trong trường hợp này, cho dù Nguyễn Hạo Thần thích cô Đường thì sợ rằng cũng khó xử.
Thái độ của cô Đường đã quá rõ ràng rồi.
Ít nhất thì trong bầu không khí lúc này, có nói gì cũng đều vô ích, nếu Hạo Thần thực sự thích cô thì sau này lại nghĩ cách khác.
Tô Khiết không nhìn Nguyễn Hạo Thần nữa mà xoay người đi lên lầu.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, lúc này cũng không thể làm gì, không thể nói gì, chỉ có thể quay người nhanh chóng rời đi, anh cũng không đợi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, mà một mình lái xe rời đi.