Không đợi Giang Nghĩa ở đầu dây bên kia mở miệng, Tô Tín Lượng đã điên cuồng mắng chửi: “Giang Nghĩa, đồ rác rưởi vô sỉ, cậu không có bản lĩnh còn giả bộ làm màu!”
“Tô Tín Lượng tôi bây giờ trịnh trọng thông báo cho cậu biết, cậu đã bị tôi đuổi việc!”
“Từ nay về sau, cậu đừng hòng lừa được một đồng tiền nào của trang sức Mạc Bắc nữa.”
“Tạm biệt!”
Giang Nghĩa mặt mày mờ mịt nghe điện thoại, ngay cả khe hở để hỏi một câu cũng không có thì đối phương đã cúp máy.
Từ nay về sau, hợp đồng của trang sức Mạc Bắc coi như hoàn toàn kết thúc.
Anh để điện thoại xuống, cười khổ không thôi.
Đinh Thu Huyền bê một đ ĩa hoa quả đi tới, ngồi ở bên cạnh Giang Nghĩa hỏi: “Chồng, sao vậy?”
Giang Nghĩa nói thật: “Mất một hợp đồng rồi.”
“Tại sao?”
“Haizz, anh cũng rất muốn biết tại sao.”
Quả thật, Giang Nghĩa cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, tuy lúc sáng tới đó có chút không vui vẻ, nhưng anh vẫn hoàn thành công việc một cách rất tốt.
Theo lý mà nói, không nên xảy ra vấn đề.
Đặc biệt là một câu ‘Tên khoác lác” đó của Tô Tín Lượng, nói càng khó hiểu hơn.
Đinh Thu Huyền suy đoán: “Liệu có khi nào là đá anh chọn xảy ra vấn đề rồi không?”
“Không đâu.”
Điểm này Giang Nghĩa rất chắc chắn, anh thông qua ‘khí’ tiến hành cảm ứng với đá thô, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót.
Anh sẽ không sai sót, vậy người khác liệu có xảy ra sai sót không?