Hai mắt của bà cụ Đường trừng lớn, âm thầm hít thở. Cái ông già này dám nói Tô Khiết của bọn họ như vậy ở trước mặt của bọn họ, được lắm, thật là giỏi, nếu như không phải vì để phối hợp với kế hoạch của Tô Khiết, bà thật sự rất muốn cầm cây gậy mà đánh ông ta đi ra ngoài.
Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết thì cả đời này không thể làm cha được à? Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết nhà họ Nguyễn của bọn họ sẽ không có con cháu?
Được rồi, vậy sau này hai bé cưng cũng không cần phải nhận nhà họ Nguyễn!
“Cho nên ông mới giả vờ bị thương? Giả vờ gãy xương? Còn nói với phóng viên là Tô Khiết đã làm ông bị thương thành cái dạng này?”
Ánh mắt của ông cụ Đường lúc này lộ ra chút lạnh lẽo, giọng nói uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
“Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Tô Khiết thật sự quá vô liêm sỉ, quá không biết xấu hổ rồi. Cô ta quá nham hiểm, quá ác độc, quá thấp hèn. Tôi nói cho các người biết, ngay cả đàn bà ở khu đèn đỏ cũng không hèn hạ bằng cô ta.” Giờ phút này, ông cụ Nguyễn muốn đổ hết trách nhiệm lên người Tô Khiết, cho nên ra sức xúc phạm Tô Khiết.
Những lời đó rất khó nghe.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần vừa bước vào đại sảnh, nghe rõ những lời của ông cụ Nguyễn, ánh mắt của anh trong nháy mắt chìm xuống cực điểm.
Tô Khiết ôm Đường Vũ Kỳ lên lầu, đúng lúc đi xuống, đang đi xuống cầu thang được một nửa, cho nên cô tự nhiên cũng nghe thấy hết những lời ông cụ Nguyễn nói.
Nguyễn Hạo Thần nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tô Khiết.
Tô Khiết nhìn anh một cái sau đó dời tầm mắt đi.
Đáy lòng Nguyễn Hạo Thần hơi chùng xuống, nhưng trong trường hợp này, anh cũng không thể nói thêm cái gì.
“Các người, mời các người đi cho, mời đi nhanh cho.” Bà cụ Đường cảm thấy nếu để ông ta tiếp tục nói nữa thì bà sẽ nhịn không được mà vào bếp lấy dao chém ông ta mất.
Khiết Khiết nhà bà là một đứa trẻ ngoan như thế, mà lại bị ông ta nói thành như vậy? Lúc nói ra những điều này, lương tâm của người này có bị cắn rứt không?