– Không phải uy hiếp, đây là sự thực!
Thì Minh hừ lạnh.
– Nếu lão phu phát uy, lực chiến đấu sẽ bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ là ở đây sử dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh, bản thân lão phu cũng có khả năng bị chém xuống.
– Há, ý của ngươi là, ngươi không sợ chết?
Lăng Hàn nói.
Thì Minh cười ha ha nói:
– Chết ai lại không sợ! Chỉ là lão phu có giác ngộ hẳn phải chết, mà ngươi… có sao?
Hắn đã ký thác toàn bộ hi vọng ở trên người hậu nhân của mình, bởi vậy, hắn không tiếc bỏ mình cũng phải vì hậu nhân san bằng con đường.
Lăng Hàn không khỏi thở dài nói:
– Ta phát hiện ngươi rất đáng thương. Cả đời làm trâu làm ngựa, chưa từng có một ngày vì mình mà sống.
– Ít cùng lão phu kéo những cái này!
Thì Minh chỉ vào Lăng Hàn.
– Lập tức giao ra ba giọt thần dịch, lão phu cho phép ngươi bảo lưu một giọt, ngươi còn trẻ, có rất nhiều cơ hội tiến vào nơi này, thậm chí di tích cổ khác, không cần thiết đưa tính mạng ở đây.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
– Hiện tại giặc cướp cũng biến thành nhân hậu như thế? Đáng tiếc, nói như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi bản chất giặc cướp của ngươi!
– Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn như thế…
Thì Minh hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ kiên quyết.
Hắn muốn vận dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh chân chính trấn áp Lăng Hàn, dù cho bị cấm chế nhằm vào cũng không tiếc.
Hắn có giác ngộ như vậy!
– Lão phu liền tiễn ngươi lên đường!
Hắn ra tay, oanh, lực lượng thuộc về Nhật Nguyệt Cảnh rốt cục bạo phát ra, từng thần văn đan dệt, trong nháy mắt đột phá trăm đạo.
Đây là một biến chất!
Dù cho Sơn Hà cực cảnh cũng chỉ có thể nắm giữ chín mươi chín đạo thần văn, chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh mới có thể nắm giữ thần văn vượt qua một trăm đạo, khác biệt ở chỗ, thần văn của Nhật Nguyệt Cảnh cùng Sơn Hà Cảnh phổ thông có bản chất khác nhau, nhưng chín mươi chín đạo thần văn của Sơn Hà cực cảnh lại cùng bản chất với Nhật Nguyệt Cảnh.
Càng phức tạp, càng mạnh mẽ, đây là quy tắc thiên địa cụ thể hóa, cảnh giới không giống, bản chất không giống.
Thì Minh không tiếc bị cấm chế nhằm vào, hoàn toàn phóng ra chiến lực, tái hiện Thần uy Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị của hắn.
Ở trong Bí Cảnh, này là lực lượng vô địch tuyệt đối.
Thình thịch!
Dưới một kích, Lăng Hàn liền bị đánh bay, chỉ cảm thấy trong cơ thể như sôi trào, vô cùng khó chịu.
Chớ nhìn bây giờ hắn có Cửu Tinh lực, cách cực hạn Thập Tinh chỉ chút xíu, nhưng chút xíu này cũng có thể nói là lạch trời. Cửu Tinh là lực lượng thuộc về Sơn Hà Cảnh, mà Thập Tinh thì là Nhật Nguyệt Cảnh.
Mặc Lăng Hàn lại yêu nghiệt, cũng không thể bù đắp lực lượng chênh lệch giữa Sơn Hà Cảnh cùng Nhật Nguyệt Cảnh, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Lúc này, hắn cũng không còn Sư Tử Phù có thể dùng, lại nói, dù Sư Tử Phù còn hắn cũng không dám dùng, cấm chế ở đây sẽ nhằm vào lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh, hắn cũng không muốn bị để mắt tới.
Nhưng ngươi có lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh thì như thế nào, chỉ cần ở trong tiểu cực vị, tối đa chỉ có thể đánh hắn thổ huyết mà thôi, muốn tạo thành uy hiếp chân chính cho hắn, lực lượng kia làm sao cũng phải trên trung cực vị.
Lăng Hàn như không có chuyện gì xảy ra đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, cười nói:
– Quả thực mạnh hơn trước một chút, nhưng xa xa không đủ để thương tổn được ta!
Ta sát!
Thì Minh giật mình, tròng mắt sắp trừng ra ngoài, một kích toàn lực của hắn cư nhiên cứ ăn xuống như vậy?
Đây chính là công kích của Nhật Nguyệt Cảnh, hẳn là có thể gạt bỏ tất cả Sơn Hà Cảnh, nhưng vì sao còn không làm gì được Lăng Hàn?
Quái vật! Quái vật tuyệt đối!
=============