“Chọn xong rồi.”
“Kết quả như nào?”
Hầu Dương không có vội trả lời, mà có một chút không vui, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn trông giống như có tâm sự gì đó.
Ông ta băn khoăn nửa ngày cũng không nói ra câu tử tế.
Tô Tín Lượng sững người, hỏi: “Tiểu Hầu à, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì cậu cứ nói.”
Hầu Dương rất khó xử mà nói: “Chủ tịch, không phải tôi không muốn nói, mà là chuyện này ấy, quả thật… Haizz, tôi cũng không biết nên mở miệng thế nào, ngài vẫn là theo tôi tới nhà kho xem đi.”
Tô Tín Lượng nhíu mày, nhạy bén cảm nhận được trong này nhất định có chuyện.
Vì vậy, ông ta và Hầu Dương đi tới nhà kho.
Hầu Dương nói với lão sư phụ: “Lấy lô hàng mà Giang Nghĩa đã chọn lúc sáng ra, cho chủ tịch xem thử.”
Sau đó, một lão sư phụ để đá đã cắt trong một cái sọt ra trước mặt mọi người.
“Đây chính là đá thô mà Giang Nghĩa đã chọn lúc sáng, đều đã cắt toàn bộ rồi.”
Tô Tín Lượng gật đầu, bước lên mấy bước, khuỵu xuống.
Ông ta đưa tay từ trong cái sọt lấy ra một nửa viên đá đã cắt, nhìn kỹ, cả người đều ngây ra.
Nửa viên đá thô này ngay cả một chút ngọc cũng không có, gần như không có khác biệt gì với đá nhà xí, thuộc loại rác trong rác, phế phẩm trong phế phẩm, rác rưởi giống như này, căn bản không bán ra nổi.
Đừng nói người lão luyện lăn lộn nhiều năm trong ngành trang sức, cho dù là một người mới vừa nhập môn, cũng chắc chắn sẽ không chọn ra đá thô vứt đi như này.
Tô Tín Lượng có hơi lo lắng, lại cầm một viên lên.
Gần như với viên trước đó, cũng là phế phẩm, căn bản không thể nhìn nổi.
Hết viên này tới viên khác, tất cả đều là phế phẩm, ngay cả một viên có thể nhìn một chút cũng không có, có thể nói, lô hàng này đền hết rồi.