Giang Nam rốt cục đi tới trên đại lục thứ hai, làm đến nơi đến chốn, không khỏi thật dài thở ra, này cùng nhau đi tới, đúng là khảo nghiệm tu vi của hắn, nếu không đông đảo, rơi giữa sông Hồng Mông, chỉ sợ thần tiên cũng cứu không được hắn!
Bất quá hắn vẫn là hữu kinh vô hiểm đi tới, này nói rõ hắn lĩnh ngộ đối với công pháp Bỉ Ngạn Thần Đế, đúng là đã đến cảnh giới cực kỳ cao thâm.
Hắn vừa mới đến trên phiến đại lục này, còn chưa kịp đánh giá tình huống bốn phía, đột nhiên một cỗ pháp lực mênh mông đánh tới, cuồn cuộn nổi lên, cổ pháp lực này mạnh mẽ như thế, để cho hắn không có lực phản kháng chút nào.
Sau một khắc, Giang Nam thấy hoa mắt, hiện ra ở trước một vách núi khổng lồ, trước vách núi kia ngồi chín thân ảnh, là mấy Thần Ma như Tiềm Long Đạo Nhân, Yêu Thần Kim Đế, Tố Thần Hầu, Lưu Ly Thần Chủ… đã sớm đả thông cửa thứ nhất.
– Huyền Thiên Giáo Chủ, trước mặt ngươi chính là Tích Thủy Nhai khắc đá.
Đột nhiên một cỗ thần thức ba động, một thanh âm ở trong đầu hắn vang lên, ùng ùng nói:
– Trên Tích Thủy Nhai khắc đá, ghi lại một môn Tiên Đạo công pháp tàn thiên cường đại, chính là Thần Đế trong lúc vô tình đạt được, Huyền Thiên Giáo Chủ, ngươi còn có hai tháng lẻ hai mươi ngày thời gian tìm hiểu. Thời gian vừa đến, ngươi lợi dụng lĩnh ngộ của ngươi cùng ta giao thủ.
– Tiên Đạo công pháp tàn thiên?
Vẻ mặt của Giang Nam khẽ nhúc nhích, mọi nơi nhìn lại, đột nhiên thấy phía sau mình có một gian mao lư nho nhỏ, cửa mao lư mở ra, một người bộ dáng cổ quái ngồi ở trên bồ đoàn chánh đường trong mao lư, đối diện mặt Tích Thủy Nhai khắc đá này.
Đạo nhân này không biết ở trong mao lư ngồi bao lâu chưa từng đứng dậy, đầu tóc cùng chòm râu sớm đã đem mặt của hắn che lấp, chỉ lộ ra hai con mắt, cặp mâu kia hiện ra màu tím, trong con ngươi tử quang lưu chuyển, rõ ràng là Hồng Mông Tử Khí!
– Lại là một Tiên Thiên Thần Ma!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài:
– Nghĩ đến hắn chính là Thiên Đao Đạo Nhân, người trấn thủ cửa thứ hai Tiên duyên!
Tiên Thiên Thần Ma này lông mày cùng đầu tóc thậm chí buông xuống trên mặt đất, giống như một đống rơm rạ lộn xộn, lôi thôi lếch thếch, hình dung hỏng bét, so sánh với Càn Khôn Đạo Nhân trấn thủ cửa thứ nhất Tiên duyên chỉ có hơn chớ không kém.
Giang Nam ho khan một tiếng, thử dò xét nói:
– Đạo huynh, theo lý mà nói, ta cũng có ba tháng thời gian tới nghiên cứu mặt khắc đá này, chỉ là ta muộn tám ngày, chẳng biết có thể…
– Không thể.
Thiên Đao Đạo Nhân thanh âm truyền vào trong đầu của hắn, lạnh lùng nói.
Giang Nam giận dữ:
– Ngươi có giảng đạo lý hay không?
– Không nói.
Thanh âm lạnh lùng truyền đến. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Giang Nam giận dữ, đột nhiên cười nói:
– Đạo huynh, ta còn có một vấn đề.
– Nói.
Giang Nam ân cần nói:
– Ngươi bao lâu không có đứng dậy? Ngồi ở chỗ nầy lâu như vậy, trên mông đít ngươi có sinh trĩ hay không?
Thiên Đao Đạo Nhân hữu vấn tất đáp, trầm giọng nói:
– Ta ngồi ở chỗ này đã năm vạn 8400 năm lẻ ba ngày, các ngươi những người này tới, cũng chưa từng để cho ta đứng dậy, chẳng qua là lấy huyết nhục phân thân ứng đối, trên mông đít ta không có trĩ.
Giang Nam im lặng, hoàn toàn bái phục, quay đầu đi về phía Tích Thủy Nhai khắc đá, thầm nghĩ:
– Thiếu tám ngày liền thiếu tám ngày. Bỉ Ngạn Thần Đế quả nhiên không hổ là Tiên Thể, mặc dù không thể chứng đạo thành tiên, bất quá ngay cả tiên pháp cũng có thể lấy được, đúng là rất rất giỏi.
Hắn ngồi xuống ở bên cạnh Tiềm Long Đạo Nhân, hướng đạo nhân này nhìn lại, chỉ thấy đạo nhân này ánh mắt ngoắc ngoắc ngó chừng Tích Thủy Nhai khắc đá, không chớp mắt, ngay cả động tác nháy mắt cũng không có, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phảng phất thấy được đồ cực kỳ khủng bố lại có lực hấp dẫn trí mạng.
– Bổ Thiên thần nhân là tồn tại bực nào, làm sao có cảm giác được kinh khủng?
Trong lòng Giang Nam kinh ngạc, hướng những người khác nhìn lại, chỉ thấy những người khác không có lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng tất cả mọi người ánh mắt ngoắc ngoắc rơi vào trên khắc đá, như si như say, phảng phất thấy đồ huyến lệ tuyệt đẹp nhất!