“Nửa đêm không ngủ lại ra đây, tiền bối bị rảnh à?”, Diệp Thành đen mặt nhìn Sở Linh Ngọc.
“Vớ vẩn, ta vừa làm việc chính về đấy”, Sở Linh Ngọc nói, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt.
“Vậy thì đi nói chuyện chính”, Diệp Thành dứt khoát kéo Sở Linh Ngọc đi, cảnh ngọt ngào của sư huynh và sư tỷ không thể bị phá hỏng, nói dễ nghe là quấy rối, nói khó nghe thì là tạo nghiệt.
Chẳng mấy chốc Diệp Thành đã kéo Sở Linh Ngọc tới một khu vườn nhỏ, lúc này mới buông tay.
“Người nói đi! Chuyện gì?”, Diệp Thành vừa hỏi vừa lấy bình rượu dắt bên hông ra, tu ừng ực.
“Ta lên giường với ngươi nhé!”, Sở Linh Ngọc chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thành.
“Được! Ta tìm cho tiền bối bảy tám mươi phân thân, đảm bảo người sẽ sung sướng đến tận trời”, Diệp Thành nói rồi lại uống thêm một ngụm rượu.
“Ngươi có phân thân, ta cũng có, bảy tám trăm phân thân có đủ không?”
“Nửa đêm chạy tới đây, không phải người định so với ta xem ai nhiều phân thân hơn đấy chứ?”
“Ta không rảnh đến vậy”, Sở Linh Ngọc vén tóc: “Ta vừa mới tìm được một người ở phân điện thứ năm, có lẽ ngươi sẽ quan tâm”.
“Một người?’, Diệp Thành nhướng mày nhìn Sở Linh Ngọc: “Ai vậy ạ?”
“Tên này rất mập, người nhà họ Hùng ở Nam Cương”.