“Aaa, sao cái thuyền này nhanh như vậy?”
“Không biết, nhưng hình như rất lợi hại!”
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
Trên bầu trời vang vọng thanh âm của ba người.
Ngay sau đó…
Từng chiếc từng chiếc phi thuyền bay lên, theo thật sát phi thuyền của bọn họ.
Đội chiến hạm Hoàng gia Vương quốc Kinh Cức đã được phái đi rồi!
Yilia đứng ở mũi một chiếc phi thuyền, cầm một cái bộ đàm, nói:
“Chiến hạm Nữ vương Kinh Cức, tốc độ của ngài có thể tăng thêm chút nữa, chúng tôi vẫn theo kịp!”
Một lát sau…
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Laura:
“Chiến hạm Nữ vương Kinh Cức đã nhận, cấp dưới nhận mệnh lệnh của ta, toàn bộ thành viên hạm đội tiến về phía trước hết tốc lực!”
…………
Chiến hạm Nữ vương Kinh Cức.
Khoang tàu.
“Đi ra!”
“Không ra!”
“Đi ra, anh không mắng em đâu.”
“Hừ, em đã dùng một bảo bối, thấy được ý nghĩ thật của anh. Anh muốn đánh mông em, em sẽ không mắc mưu đâu.”
“Laura, em làm như vậy cũng có nghĩa là đã kéo toàn bộ Vương quốc Kinh Cức vào trong cuộc chiến, anh sẽ rất khó xử.”
“Cố Thanh Sơn, em là Nữ vương Kinh Cức, em muốn làm gì là quyền tự do của em, anh không thể can thiệp vào sự tự do của em được!”
“Em mở cửa đi, chúng ta tâm sự!”
“Không tâm sự gì hết! Em đã là người lớn, em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.”
Cửa phòng điều khiển đóng chặt, bị sức mạnh của mấy chục triệu bảo vật phong tỏa ngăn lại, căn bản không mở ra được.
Cố Thanh Sơn cũng không thể cậy mạnh xông vào.
Hắn đứng ở cửa, lắc đầu bất đắc dĩ.
Giọng nói của Laura hơi dịu lại: “Cố Thanh Sơn, anh tin tưởng em đi, lần này em đi ra ngoài sắp đặt kế hoạch chiến đấu đều rất là hoàn chỉnh, toàn bộ Vương quốc Kinh Cức sẽ không có bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không có thương vong.”
“Thật á? Nói kế hoạch của em cho anh nghe thử!” Cố Thanh Sơn nói.
Laura bèn chậm rãi nói.
Một lát sau…
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Biện pháp này không tệ, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định. Anh cảm thấy em…”
Laura lập tức cắt lời hắn, cất cao giọng: “Người sống một đời, làm chuyện gì mà không có tính nguy hiểm? Ăn cơm cũng có thể chết nghẹn đó. Cố Thanh Sơn, anh đừng có đuổi em về!”
Cố Thanh Sơn nhịn không được vỗ trán.
Yên tĩnh trong chốc lát, hắn nói: “Được rồi, em ra đây đi!”
“Không được, bây giờ em phải điều khiển thuyền bay một lúc nữa. Anh đi làm việc của anh đi, một lúc nữa em sẽ đi lên tìm anh!” Laura nói.
Đùa à, bây giờ còn chưa bay ra địa giới của Vương quốc Kinh Cức, anh muốn tống cổ em sao?
Laura nắm chặt nắm tay nhỏ.
Trên boong tàu…
Trương Anh Hào dựa lưng vào tường, ngồi trên mặt đất.
Anh ta lấy một bình rượu, đổ đầy ly, uống từ từ.
Ở bên cạnh anh ta, Diệp Phi Ly chơi trò chơi trên màn hình 3D.
“Nói đến chuyện này, tôi vẫn thấy rất đồng tình với Cố Thanh Sơn!” Trương Anh Hào chậc chậc lưỡi, bình luận.
Ánh mắt Diệp Phi Ly không rời màn hình, tiếp lời: “Đừng nói đến anh ấy nữa, còn anh thì sao? Tôi nhớ hình như anh đang theo đuổi con gái của Tổng thống?”
“Tôi á, bị đá rồi!” Trương Anh Hào chán nản nói.
“Không thể nào, tôi nhớ trước lúc rời đi, hình như anh đã nắm tay người ta rồi cơ mà!” Diệp Phi Ly kinh ngạc.
“Không có cách nào khác, người ta muốn cuộc sống ổn định, sớm chiều ở chung, kết hôn sinh con, báo hiếu cha mẹ… cái này cũng dễ hiểu. Nhưng bây giờ là tận thế, tôi phải nghĩ biện pháp để mạnh lên, để chín trăm triệu tầng thế giới thấy một chút chân tướng sự việc, tìm kiếm biện pháp thật sự có thể sống sót, chứ không phải làm một viên chức chính phủ mơ mơ màng màng, thoả mãn với cuộc sống tạm bợ qua ngày.” Trương Anh Hào nói.
“Không còn chút khả năng cứu vãn nào sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Ài… Cả đời tôi giết người không so đo, mọi kỹ xảo không ai sánh được, đối phó mọi hoàn cảnh đều rất tự nhiên… Nhưng chuyện dỗ dành cho con gái vui vẻ luôn luôn làm tôi bối rối.” Trương Anh Hào lắc đầu nói.
Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút, đóng trò chơi lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh Trương Anh Hào.
“Cho tôi một ly rượu!”
Trương Anh Hào liền rót cho hắn một ly.
Diệp Phi Ly cụng ly với hắn, hai người uống một hơi cạn sạch.
Diệp Phi Ly đặt ly rượu xuống rồi mới nói:
“Người sống có rất nhiều điều không theo ý mình, cho dù là người lợi hại hơn nữa cũng như thế… Anh thấy Cố Thanh Sơn chưa, kiếm thuật của hắanh ấyn cao tuyệt, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, ý chí kiên định như sắt, làm nên những sự tình lợi hại dường nào? Nếu như anh ấy quyết tâm làm một chuyện, thậm chí tôi cảm thấy không ai có thể ngăn cản nổi. Thế nhưng anh ấy thật sự không chung đụng với con gái, cho nên một khi xảy ra chuyện gì ở phương diện này, anh ấy liền luống cuống, không biết xử lý như thế nào.”
Lúc này, giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên từ phía sau lưng:
“Vậy cậu cảm thấy tôi nên xử lý như nào?”
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thanh Sơn đang đi tới từ trong khoang thuyền.
“Không khuyên được sao?” Trương Anh Hào hỏi.
“Cô bé có chút sốt sắng, sợ tôi đuổi về, cho nên không mở cửa.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.