– Ngươi cảm thấy người có thể đi lên Tiên Đài, ngộ tính sẽ kém sao?
Tử Phòng đạo nhân cười nói:
– Không biết Tiềm Long Đạo Nhân cùng Càn Khôn Đạo Nhân giữa hai người chiến đấu kết quả như thế nào?
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tiềm Long Đạo Nhân thản nhiên từ vực ngoại đi tới, đạo nhân này thoạt nhìn so sánh với trước tinh thần rất nhiều, thần thái sáng láng, phảng phất nín khí trong bụng rốt cục phát tiết đi ra ngoài, không hề giống như trước thờ ơ như vậy nữa.
Lại sau một lúc lâu, chân thân của Càn Khôn Đạo Nhân mới tìm đến, hai người này cũng chưa từng nói tới tình hình chiến đấu như thế nào, nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Càn Khôn Đạo Nhân tất nhiên là thua ở trong tay Tiềm Long, nếu hắn thắng, đã sớm đem Tiềm Long Đạo Nhân đuổi ra tòa lục địa này.
Tiềm Long Đạo Nhân liếc nhìn hai tòa kết giới còn dư lại, đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, thấp giọng cười nói:
– Tiểu tử này, tư chất quả nhiên không kém.
Tố Thần Hầu nghe vào tai, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, tiến lên phía trước nói:
– Tư chất càng tốt, liền càng có trước thời hạn đánh bại Càn Khôn Đạo Nhân, đi ra kết giới, vì sao đạo huynh nói người đến nay chưa đi ra kết giới tư chất tốt đây?
Tiềm Long Đạo Nhân liếc nhìn hắn một cái, ha hả cười nói:
– Ngươi cũng không kém, ngươi đã từng cầu kiến ta, đáng tiếc ta không thích tính tình của ngươi, không có gặp.
Tố Thần Hầu trong lòng chấn động, chết đứng tại chỗ.
Tử Phòng đạo nhân cùng Phàn đô thống cấp bước lên phía trước hỏi thăm nói:
– Thần Hầu, đạo nhân này rốt cuộc là người nào?
Tố Thần Hầu lắc đầu nói:
– Không thể nói, không thể nói.
Hắn vội vàng mang theo hai người rời đi, cách Tiềm Long Đạo Nhân rất xa, e sợ cho sẽ cùng hắn dính dấp liên quan, Tử Phòng đạo nhân đột nhiên tỉnh ngộ, thấp giọng nói:
– Chẳng lẽ là một trong chín vị kia?
Tố Thần Hầu nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Bọn ta được lão tổ coi trọng, giúp chúng ta luyện hóa lưu vong lạc ấn, sau này chúng ta chính là người của lão tổ, thật sự không thể cùng đám thần nhân khác dính dấp liên quan, nếu không tất có đại họa.
Tử Phòng đạo nhân cùng Phàn đô thống trong lòng lẫm nhiên.
Thời gian trong lúc vô tình qua sáu bảy ngày, rốt cục, lại có một kết giới phá vỡ, Phúc Vân Thần Tôn mình đầy thương tích, thở hồng hộc đi ra kết giới, phù phù một tiếng ngồi dưới đất, cơ hồ không có khí lực đứng dậy.
Tư chất cùng ngộ tính của hắn cũng cao đến dọa người, nếu không cũng không có thể tu thành Thần Tôn, bất quá Càn Khôn Đạo Nhân huyết nhục phân thân cũng là tu vi Thần Tôn, để cho trận chiến này của hắn đánh cho thật sự cực khổ, triền đấu hơn mười ngày, lúc này mới đánh bại Càn Khôn Đạo Nhân phân thân.
– Ha hả, cũng may còn có một người so với ta còn chậm, lão tử chưa tính là kế cuối!
Phúc Vân Thần Tôn rất sáng sủa, thấy còn có một kết giới không mở, không khỏi ha hả cười nói:
– Không biết người kế cuối này, rốt cuộc là người nào?
Ánh mắt của hắn lấp lánh, mọi nơi quét tới, chỉ thấy hôm nay tính cả hắn và Tiềm Long Đạo Nhân, cũng chỉ còn lại có chín người, trong những người này, duy chỉ không có Giang Nam. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
– Tiểu tử này bị loại bỏ rồi?
Phúc Vân Thần Tôn lắc đầu, thầm nghĩ:
– Không thể nào đâu? Người này sinh mãnh như vậy, ở Man Hoang thế giới ngay cả ta cũng bị hắn dữ dội đánh một trận, hắn có bị loại bỏ sao? Hay là thực lực của hắn mạnh mẽ, nhưng đầu óc rất ngu xuẩn, không có lĩnh ngộ đến Bỉ Ngạn Thần Đế pháp môn?