Giọng nói của Người tạo vật của Đất biến mất.
Cố Thanh Sơn không kịp suy nghĩ những hàm nghĩa bên trong lời nói này.
Bởi vì giọng nói của Người tạo vật của Đất vừa mới biến mất, Trật Tự Ma Vương liền phát ra âm thanh cảnh cáo ù ù:
[Sứ giả Hỗn Loạn đang đuổi theo. Để có thể xóa bỏ Trật Tự hoàn toàn, nhất định nó sẽ giết ngươi. Đoạn Tội Ma Vương à, nhất định ngươi phải bỏ chạy ngay đi!]Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi tình huống đều nối đuôi mà tới. Trong cục diện vô cùng hỗn loạn ấy, Cố Thanh Sơn cũng không rảnh mà để ý tới lời cảnh cáo của Trật Tự Ma Vương.
Ở đối diện hắn…
Tô Tuyết Nhi, Anna và Ninh Nguyệt Thiền đang cùng nhìn hắn.
Ánh mắt của ba cô gái hết sức dịu dàng.
Đúng là rất lâu chưa được gặp mặt.
Tình cảnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tô Tuyết Nhi muốn mở miệng nói chuyện.
Cô vốn muốn hỏi tình hình của Cố Thanh Sơn một chút, nhưng đột nhiên lại bị Anna chen trước.
Anna liếc mắt đã nhìn thấy Lâm bên cạnh Cố Thanh Sơn, bèn hỏi một câu như bị quỷ thần xui khiến: “Vị nữ sĩ này, cô là ai? Đứng ở bên cạnh anh ấy làm gì?”
Giọng điệu của cô gái nhỏ này mang theo một sự nghi ngờ cực độ, khiến Lâm lập tức nhướng mày.
Đây là đang chất vấn ta sao?
Ta là ai thì liên quan gì tới ngươi?
Nắm đấm của Lâm dần dần siết lại.
Cô là võ giả thời đại Cực Cổ, là một cao thủ “nói chuyện không hợp là giết”. Cho dù ở thời đại kia của cô, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai dám nói chuyện với cô như vậy.
Lâm đang muốn nói gì đó, bất thình lình lại đưa mắt nhìn Cố Thanh Sơn.
Cô bỗng nhiên khựng lại một, một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Ngay cả mùi vị của nữ nhân còn chưa được hưởng, lại phải đồng thời đối mặt với sự chất vấn của ba người con gái.
Mình mà dính vào nữa, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.
Chuyện này không công bằng với hắn.
… Ài!
Lâm thầm than một tiếng, thả lỏng nắm đấm.
Cô thản nhiên nói: “Tôi là chị của hắn, cô là ai?”
Chị?
Ba cô gái đều ngẩn ngơ.
Cố Thanh Sơn có chị gái?
Anna bình tĩnh hơn, lại dần dần có chút hối hận.
Nếu như cô gái này là chị gái của Cố Thanh Sơn, lời nói mới rồi của mình cũng có chút vô lễ.
Tô Tuyết Nhi bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn về phía Cố Thanh Sơn, muốn hắn xác nhận lời nói của Lâm là thật hay giả.
Chờ đã!
Tại sao Cố Thanh Sơn lại dùng miếng vải đen để bịt mắt?
Tô Tuyết Nhi đau lòng.
Cô hé miệng, lập tức muốn nói chuyện.
Ninh Nguyệt Thiền đứng ở bên cạnh, vừa nhìn Tô Tuyết Nhi, lại quay đầu nhìn về Anna.
Với sự nhạy cảm của mình, cô cũng cảm thấy phản ứng của hai người có chút kỳ quái.
Ở đối diện ba cô gái, Cố Thanh Sơn thở dài.
Mình chưa từng ở chung lâu với con gái, thực không biết xử lý chuyện như này.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này…
Đại Ca đang đứng bên cạnh đầu rồng nhẹ nhàng đặt lon nước trong tay xuống dưới đất.
“Tình trạng vết thương của ta bây giờ khá nặng, cho nên cần mượn sức mạnh của ngươi!” Đại Ca dùng “Tâm Linh Câu Thông”, nói.
“Tuân mệnh, chủ nhân!” Ma Long ngoan ngoãn đáp.
Nói xong, nó bắt đầu dốc hết sức mạnh vừa mới khôi phục trên người mình.
Một giọng nói trang nghiêm thần thánh vang lên trong căn phòng, khiến mọi người phải chú ý tới nơi đây.
“Khoảnh khắc thời đại kết thúc sắp đến, tính mạng của các ngươi cũng ngàn cân treo sợi tóc, tuyệt đối không thể tiếp tục trì hoãn!”
Tất cả mọi người nhìn lại nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy tất cả đồ vật phong ấn trên đầu Ma Long đều đã bị xóa bỏ.
Đại Ca đè tay lên đầu rồng, tiếp tục nói:
“Kỷ nguyên Hỗn Loạn sắp đến, ở thời khắc nguy nan này, ta cần những người hầu cận của các vị Thần cổ xưa như các ngươi lập tức tham gia vào trận chiến!”
Theo lời của hắn ta, cái vòng tay trên tay trái của Tô Tuyết Nhi phát ra ánh hào quang.
Vòng tay bị kích hoạt!
Đây là vòng tay Đại Điện chủ Thần điện Vận Mệnh, tượng trưng cho địa vị và thân phận của nàng, đồng thời có thể dùng một số năng lực đặc biệt.
Nó có thể bảo đảm Đại Điện chủ trở về thần điện ngay lập tức.
Đó là không gian truyền tống bí mật mà thần điện nắm giữ, ngay cả những quái vật Vực Sâu có sở trường về thuật pháp không gian cũng không biết sự tồn tại của lối đi này.
Giọng nói uy nghiêm của Đại Ca vang lên: “Người hầu của Nữ thần Vận Mệnh, ngươi nhất định phải mang sợi tóc này trở lại thần điện, đánh thức điện chủ đang ngủ say, để nàng ta thả Sứ giả Đoạn Tội bị phong ấn kia ra!”
Một sợi tóc nhẹ nhàng quấn trên vòng tay của Tô Tuyết Nhi.
Vòng tay phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nó đã bị kích hoạt!
“Thần linh, chờ một chút, ta…”
Tô Tuyết Nhi chưa kịp nói hết câu thì đã bị ánh sáng trên vòng tay bao lấy.
Đại Ca vẫy tay.
Hào quang nọ liền bao bọc cả Ninh Nguyệt Thiền vào trong.
“Đi đi, cả ngươi nữa… Hai người các ngươi cùng đi, đủ để ứng phó các trường hợp bất ngờ!”