“Phụt!”
Dương Thanh hộc máu, sắc mặt tái mét.
Anh cứ tưởng, cho dù mình không thắng nổi thì vẫn có thể miễn cưỡng đỡ mấy chiêu của Vũ Vũ Lan, nào ngờ ngay cả một chiêu anh cũng không tiếp được.
“Hừ!”
Vũ Vũ Lan hừ lạnh, khinh thường nhìn Dương Thanh: “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu là ai thế?”
Vũ Vũ Lan giẫm lên ngực Dương Thanh, nghiêm nghị hỏi.
Cú giẫm này của bà ta như đá tảng nặng nghìn cân, khiến Dương Thanh không sao thở nổi.
“Bà… bà không có tư cách biết!”
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh căm tức nhìn Vũ Vũ Lan, nói một cách khó khăn.
“Rầm!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Anh vừa dứt lời, Vũ Vũ Lan lại đá bay anh.
Vết thương của anh ngày càng nặng.
Anh cảm nhận được, hình như nội tạng của anh đã bị lệch đi rồi, cảm giác này đúng là khó chịu gần chết.
Một bình sứ trắng bỗng xuất hiện trong tay anh, đây là thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng.
Trong bình chỉ có ba viên thuốc, sẽ giúp thực lực của anh tăng mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng lớn vô cùng.
Bây giờ anh không thể chống lại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh Vũ Vũ Lan, chắc cũng được coi là tình huống bất đắc dĩ rồi chứ?
Dương Thanh mỉm cười cay đắng, lập tức dốc cả ba viên thuốc vào miệng.
Thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, mùi thuốc rất nồng tràn ngập trong miệng anh.
“Thịch thịch thịch!”
Ngay sau đó, tim anh bỗng đập rất nhanh, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng tim mình đập nữa.
Có lẽ nhịp tim của anh phải nhanh gấp đôi lúc bình thường.
Theo sự tăng dần của nhịp tim, Dương Thanh cảm nhận được máu trong người mình đang sôi trào, các tế bào của cơ thể đang hấp thu dược hiệu vô cùng mạnh mẽ.
Không những thế, một luồng sức mạnh đáng sợ đang lan ra khắp người anh.
Anh thấy toàn thân mình tràn ngập sức mạnh.
“Ừm?”
Đương nhiên Vũ Vũ Lan cũng phát hiện sự biến đổi của Dương Thanh, lập tức nhíu mày, sắc mặt hơi nghiêm nghị.
Đương nhiên bà ta có thể cảm nhận rõ, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, thực lực của Dương Thanh đã tăng từ Siêu Phàm Nhất Cảnh lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh rồi.
Ngay cả thiên tài số một của Hoàng tộc họ Vũ như bà ta cũng chỉ mới nghe về loại thuốc giúp tăng một cảnh giới ở Siêu Phàm Cảnh, chứ chưa bao giờ được dùng.
Nghe nói chỉ đại sư luyện đan của gia tộc Cổ Võ mới sản xuất được loại thuốc này.
Bây giờ, Dương Thanh lại có loại thuốc với dược hiệu mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ anh đến từ gia tộc Cổ Võ ư?
Nếu đúng thế thật thì hơi phiền.
Sắc mặt Vũ Vũ Lan vô cùng khó coi.
Một bên là việc báo thù rửa hận cho con, một bên là an nguy của Hoàng tộc họ Vũ.
Nếu Dương Thanh là người của gia tộc Cổ Võ thật, một khi anh chết dưới tay bà ta, Hoàng tộc họ Vũ sẽ gặp phải tai ương rất lớn.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Vũ Vũ Lan nghiến răng nghiến lợi.
“Cho dù bà hỏi thêm mười nghìn lần nữa thì câu trả lời cũng chỉ có một, bà chưa có tư cách biết đâu!”
Ý chí chiến đấu của Dương Thanh lập tức sôi trào.
Tuy thực lực của anh đã tăng mạnh, nhưng anh cũng hiểu, nếu muốn đánh bại Vũ Vũ Lan thì còn thiếu nhiều lắm.
“Rầm!”
Tảng đá dưới chân anh lập tức vỡ nát, anh lao tới chỗ Vũ Vũ Lan.
Lần này, anh chủ động tấn công.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người lập tức lao vào nhau, sức mạnh khủng khiếp khiến đá tảng dưới chân họ vỡ vụn.
Vũ Vũ Lan vẫn chưa đánh hết sức, rõ ràng đang kiêng dè thân phận của Dương Thanh.
Dương Thanh mừng thầm, xem ra hành động cáo mượn oai hùm của anh đã dọa được Vũ Vũ Lan, chỉ cần anh sống sót, đến lần gặp mặt sau, chắc chắn anh sẽ không thua Vũ Vũ Lan nữa!
Anh thầm thề trong lòng.
“Khốn kiếp, cậu chán sống rồi!”
Vũ Vũ Lan bỗng tức giận quát, đập vào ngực Dương Thanh.
Không có gì bất ngờ, Dương Thanh lại bay ra xa.
“Nếu cậu không nói cho tôi biết cậu là ai, tôi đành giết cậu vậy!”
.