“Tránh ra!”
Tần Y không thể chịu nổi nữa, tức giận quát lên vớiĐoàn Vô Nhai: “Chú tránh ra cho cháu!”
Đoàn Vô Nhai vẫn thờ ơ như một tòa tháp sắt, cho dù Tần Y đẩy kiểu gì thì cũng không di chuyển.
“Anh rể!”
Tần Y bỗng hô lớn: “Anh rể, rốt cuộc anh đang làm gì? Tại sao không cho bọn em vào chứ?”
“Anh rể, anh có nghe thấy không?”
“Nếu anh nghe thấy thì mau ra ngoài đi!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Thấy Tần Y hét lớn như thế, Đoàn Vô Nhai vô cùng ngạc nhiên.
Tuy ông ta đang chặn cửa phòng nghỉ nhưng không thể ngăn Tần Y hét.
Nhưng cho dù Tần Y gọi thế nào thì trong phòng vẫn im re.
Nước mắt Tần Thanh Tâm lập tức rơi lã chã: “Dương Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Tần Y cũng có vẻ ngơ ngác: “Anh rể không ở trong đó thật à?”
Cô ta gọi bao nhiêu câu như thế mà Dương Thanh vẫn không trả lời, tức là Dương Thanh không hề ở đây.
Tần Đại Dũng cũng ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải Dương Thanh đã lên máy bay với chúng ta ư? Rõ ràng bố thấy nó vào phòng nghỉ mà!”
Nhìn đám người đang bi thương, Đoàn Vô Nhai cắn răng, mắt đỏ hoe, chợt nói: “Đúng là cậu Thanh không ở trên máy bay!”
“Dương Thanh!”
Tần Thanh Tâm khóc lóc gọi rồi lao thẳng vào phòng nghỉ.
Nhưng phòng nghỉ trống không, làm gì còn bóng dáng của Dương Thanh nữa?
Tần Y và Tần Đại Dũng cũng vội chạy vào, đều sững sờ.
“Chú Đoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, Dương Thanh đâu rồi? Xin chú nói cho cháu biết, được không?”
Tần Thanh Tâm không thấy Dương Thanh đâu, sắp phát điên đến nơi rồi.
Cô kích động nói lớn.
“Cậu ấy đi rồi!”
Đoàn Vô Nhai im lặng một lúc lâu rồi mới nói.
“Đi? Anh ấy đi đâu? Tại sao phải đi chứ?”
Tần Thanh Tâm kích động hét lớn: “Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu? Chú mau nói cho cháu biết, rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”
“Chú Đoàn, cháu xin chú, cháu lạy chú, chú nói cho cháu biết rốt cuộc anh ấy đi đâu được không, xin chú nói cho cháu biết được không?”
Tần Thanh Tâm nói rồi định quỳ xuống.
“Thanh Tâm, đừng làm thế!”
Đoàn Vô Nhai vội kéo Tần Thanh Tâm dậy, thấy Tần Thanh Tâm kích động như thế, ông ta cũng không vui vẻ gì cho cam.
“Chú mau nói đi, rốt cuộc anh rể cháu đi đâu rồi?”
Tần Y cũng hoảng hốt, chất vấn Đoàn Vô Nhai.
“Cậu Thanh đắc tội với một nhân vật lớn rất lợi hại, ngay cả cậu ấy cũng không nắm chắc rằng sẽ thắng, thế nên cậu ấy mới cử chú đi bảo vệ mọi người”.
Rốt cuộc Đoàn Vô Nhai cũng mở miệng, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu ấy ở với mọi người thì chỉ làm liên lụy tới mọi người mà thôi, thế nên cậu ấy đã rời khỏi Yến Đô, đến một nơi không ai tìm thấy rồi”.
“Sau khi nguy cơ này qua đi, cậu ấy sẽ về tìm mọi người”.
Đoàn Vô Nhai nói nửa thật nửa giả.
Nếu nói cho đám Tần Thanh Tâm biết chuyện lần này Dương Thanh đang lành ít dữ nhiều, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận nổi.
Nhưng dù vậy, Tần Thanh Tâm vẫn không thể chấp nhận.
“Dương Thanh, đồ khốn! Anh đã nói cả đời này anh sẽ không rời khỏi em và con cơ mà, anh lừa em, anh lừa em…”
Sau khi nghe thấy Đoàn Vô Nhai nói thế, người Tần Thanh Tâm mềm nhũn, gào khóc.
Trong mắt cô, Dương Thanh chính là anh hùng vạn năng, không có phiền phức nào mà anh không giải quyết được.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh đã lừa họ rời khỏi Yến Đô, tức là kẻ địch lần này rất mạnh.
Cùng lúc đó, chiếc máy bay tư nhân mà Dương Thanh đang ngồi chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở Ninh Châu.
“Còn năm phút!”
Sau khi xuống máy bay, Dương Thanh nhìn đồng hồ, năm phút nữa chuyến bay quốc tế mà Vũ Vũ Lan ngồi sẽ đến.
Đúng năm phút sau, tiếng ù ù vang lên, một chiếc máy bay hành khách đáp xuống.
Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ cũng bùng nổ từ người Dương Thanh.
Anh đến Ninh Châu là để ngăn cản Vũ Vũ Lan, một khi anh phóng khí thế ra, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ cảm nhận được.
Quả nhiên ngay sau đó, một luồng khí thế đáng sợ hơn lập tức lao ra khỏi máy bay hành khách rồi khóa chặt lấy Dương Thanh.