Đồng tử Kiếm Hiểu trả lời.
Hắn nói cũng không phải ngôn ngữ đại lục Khí Hải nhưng Nhiếp Vân có được thiên phú thiên nhĩ sư cho nên hoàn toàn nghe hiểu.
– Kiếm tâm thế giới?
– Đúng, mỗi người trong thế giới chúng ta đều là tu luyện giả, đều tế tự thượng thiên mở kiếm tâm, một khi mở ra, có thể tu luyện kiếm khí, trở thành kiếm giả!
Kiếm Hiểu nói.
– Mở kiếm tâm?
Nhiếp Vân không hiểu ra sao.
Đại lục Phù Thiên luyện kiếm chưa bao giờ nghe nói qua chuyện mở kêếm tâm, xem ra nơi này là văn minh khác, nó cũng không giống đại lục Khí Hải, phương pháp tu luyện cũng có khác nhau.
– Lúc trước các ngươi nói thiên ngoại tà ma là thế nào? Thiếu tông chủ đại hôn là xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
– Thiên ngoại tà ma cũng không phải là người của kiếm tâm thế giới chúng ta, loại người này không biết tới từ nơi nào, phương pháp tu luyện cũng không giống chúng ta.
Kiếm Hiểu dừng một chút và nói tiếp:
– Thiếu tông chủ vừa ý một thiên ngoại tà ma cho nên muốn lập gia đình, đại hôn vào hôm nay!
– Bộ dạng của thiên ngoại tà ma kia như thế nào?
Nhiếp Vân lại hỏi.
– Bộ dạng rất đẹp, quần áo màu trắng, nha… Trên lưng nàng còn cõng đại cung, cũng có không ít mũi tên, hẳn là cung tiễn thủ!
Kiếm Hiểu nhớ một lúc và nói.
– Mang trường cung? Quả nhiên là Khuynh Thành!
Nghe được hắn nói thế, sắc mặt Nhiếp Vân biến thành âm trầm.
Dám người mình tiến vào nơi này, Lạc Khuynh Thành lưng cõng đại cung, cầm chiết dực chi tiễn, hiện tại nàng bị bắt làm thiếu phu nhân, nhất định là nàng không thể nghi ngờ.
Cũng dám bức bách Lạc Khuynh Thành gả cho hắn, lão tửu quỷ, tiểu Long đi làm cái gì?
Nhiếp Vân thật không tin tên thiếu tông chủ gì đó có thể đánh bại tiểu Long!
– Ngươi vẽ địa đồ Phỉ Thúy Kiếm Cung cho ta.
Sắc mặt trầm thấp, Nhiếp Vân nói.
– Vâng!
Kiếm Hiểu xé một đoạn áo trên người sau đó vẽ một hồi, địa đồ đại khái của Phỉ Thúy Kiếm Cung cũng xuất hiện trước mắt của Nhiếp Vân.
– Trận pháp và bố cục thật lợi hại!
Thân là trận pháp sư, Nhiếp Vân liếc thấy ra bố cục đặc thù của Phỉ Thúy Kiếm Cung, tuy vân minh nơi này khác với đại lục Phù Thiên nhưng các loại trận pháp tương thông với nhau.
– Có thể bố cục ra trận pháp lợi hại như thế, thực lực khẳng định không đơn giản, mặc dù kém ta nhưng không chênh lệch quá lớn, cẩn thận một ít mới thỏa đáng.
Nhìn thấy trận pháp này, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra cảnh giác rất nặng, không hổ là thế giới sâu trong hư không loạn lưu, cường đại đáng sợ.
– Tốt, ngươi quên chuyện gặp ta vừa rồi là tốt rồi, sẽ không nhớ gì cả.
Nhiếp Vân sợ đánh rắn động cỏ, hắn cũng không ra tay đánh chết Kiếm Hiểu, hắn chỉ thanh trừ trí nhớ vừa rồi và thả đồng tử rời đi.
– Nếu như Kiếm Hiểu nói không sai, có lẽ Lạc Khuynh Thành đang ở nơi này, ta phải đi tìm nàng trước, hỏi rõ chuyện này rồi nói sau.
Cầm địa đồ trong tay và quan sát một hồi, vừa rồi hắn nhận được tin tức của Kiếm Hiểu và so sánh với địa đồ, Nhiếp Vân suy đoán ra Lạc Khuynh Thành đang ở
nơi đó, thân ảnh hắn lập tức bay thẳng về phía trước.
Mặc dù biết nơi này có cường giả không kém nhưng Nhiếp Vân vô cùng có lòng tin vào thực lực bản thân, hắn cũng không sợ hãi, hắn chỉ cẩn thận mà thôi, cũng không muốn gặp phiền toái không cần thiết.
Dù sao tiểu Long có thực lực còn mạnh hơn cả hắn đều không có ra tay, khẳng định có chút bất thường trong đó, tùy tiện động thủ có thể phá hư kế hoạch của lão tửu quỷ, khi đó sẽ gặp phiền toái không nhỏ.
Một đường tiềm hành, nhìn thấy không ít đệ tử tu luyện, kiếm ý như sóng lớn, khí quán cầu vồng, kém cỏi nhất cũng đạt tới Phá Không Cảnh, thậm chí còn có một chút đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh.
Đệ tử đã có thực lực như vậy, nếu đặt trong Hóa Vân Tông là chuyện không dám tưởng tượng nổi.