Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch, liền phất tay xuất ra một đạo bạch quang hướng Hô lão ma mà tới.
Hai mắt của Hô lão ma sáng ngời, nhanh chong vung tay thu đạo bạch quang này.
Đấy đúng là một cái bình ngọc màu trắng ngà!
Ánh mắt lão ma chớp động vài cái, tay áo hướng tới nắp bình phất một cái, nắp bình tự động mở ra. Cùng lúc đó một cái vòng hắc mang mở ra bốn phía, hình thành một cái quang tráo màu đen bao lấy nó, để ngừa người khác dùng thần niệm đảo qua.
Thái độ Mộc quan lão giả cẩn trọng như vậy càng khiến người khác cảm thấy tò mò. Ngay cả Hướng Chi Lễ bàn tay đang vuốt râu cũng phải dừng lại, trầm ngâm không thôi.
Không lâu sau Hô lão ma đã kiểm tra xong đồ vật bên trong, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Sau khi đóng nắp bình thì thu ngay vào túi trữ vật.
Đến lúc này hắn mới ngẩn đầu nhìn Hàn Lập.Rất nhanh vẻ tươi cười biến mất nhường chỗ cho sát khí nồng đậm. Hắc quang quanh thân chợt lóe,cả người hóa thành một đạo ô quan bắn ra ngoài cửa điện. Bên trong chỉ còn lưu lại thanh âm lạnh lùng của hắn:
“Hàn tiểu tử, ta chờ ngươi ở ngoài điện. Đừng để bản tôn chờ lâu.”
Lời chưa dứt thì ô quang đã biến mất. Thanh âm vẫn còn vang vọng không thôi.
Hàn Lập thấy vậy, thần sắc vẫn không bối rối, ngược lại còn thản nhiên rót thêm một chung rượu, uống một hớp rồi mới từ từ đứng dậy.
” Hàn huynh thực sự muốn đi đón đỡ một kích của hắn. hắn chính là Hóa Thần tu sĩ?” hai mi của Tử Linh nhíu lại không khỏi lo lắng nói
“Yên tâm! Nếu nói chỉ là một kích thì ta cũng có vài phần nắm chắc.” Hàn Lập nhìn Tử Linh liếc mắt một cái, bình thản cười nói.
Nhớ lại năm đó chưa tiến giai lên Nguyên anh Hậu kỳ hắn vẫn có thể ngạnh kháng nhất kích của Cổ ma thủy tổ. Giờ đối mặt với Hóa Thần Kỳ tu sĩ dĩ nhiên trong lòng hắn cũng vài thành tin tưởng.
” Vậy thiếp thân sẽ cùng Hàn huynh ra ngoài.” Đôi mắt của Tử Linh sáng ngời lên kiên quyết dị thường.
Hàn Lập nhìn thấy dị sắc trong mắt nàng, khẽ chần chừ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Linh quang trên người hắn chợt lóe, một tay nắm lấy Tử Linh đồng dạng hóa thành một đạo thanh quang bắn nhanh ra ngoài, sau đó biến mất ở cửa điện.
Đám người của lam bào nho sinh trong điện tay cũng vung lên, hóa thành độn quang rồi hướng cửa điện lao ra.
Tràng náo nhiệt này dĩ nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua. Ngay cả hai vị nữ tử tuyệt sắc cùng đi với Tử Linh sau khi chần chờ một chút cũng liền mang theo cung nữ ra ngoài.
Trong phút chốc, đại điện chỉ còn lại hai người Hướng Chi Lễ và Phong lão quái.
Bọn họ cứ như thế im lặng ngồi tại chổ, căn bản không động đậy chút nào.
“Hướng huynh, ngươi thấy thế nào?” Phong lão quái mở miệng.
” Thấy cái gì?” Hướng Chi Lễ thần sắc không đổi hỏi lại một câu.
” Tự nhiên là việc Hàn tiểu tử đã dùng cái gì mà có thể làm cho Hô lão ma ngay cả việc thị thiếp bị đoạt đi cũng không quan tâm đến. Giờ đây vật có thể làm cho lão ma động tâm thật sự không nhiều lắm.” Phong lão quái nở nụ cười lạnh.
” Nếu là không nhiều lắm thì cũng không phải là không có. Việc này cũng đâu có gì là lạ.” Hướng Chi Lễ vẫn bình tỉnh dị thường nói.
” Hướng huynh thật sự không muốn biết vật kia là vật gì sao chứ. Nếu nó có thể làm cho Hô lão ma động tâm có lẽ nó cũng có tác dụng với chúng ta.” Phong lão quái liếc mắt thật sâu nhìn Hướng Chi Lễ đầy thâm ý nói.
” Cho dù vật kia là vật chí bảo có thể trợ giúp chúng ta đột phá bình cảnh, hoặc có thể nó là tiên dược có thể gia tăng thêm thọ duyên của chúng ta lên vài trăm năm nữa thì tính làm sao chứ? Phong đạo hữu cảm thấy việc trước mắt là tìm cách phi thăng linh giới hay là sống lâu thêm một hai trăm năm để có thể tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ?Nếu không làm được việc này thì có lẽ chúng ta không nên để tâm đến ngoại vật mà nên chuyên tâm tìm kiếm không gian tiết điểm. Chỉ cần có thể tìm được không gian tiết điểm thích hợp thì đám người chúng ta hai người có thể trường sinh rồi. Cần gì phải để tâm tới những việc khác chứ.” Hướng Chi Lễ thở dài một cái, rồi nói ra một hơi dài như vậy.
” Không sai, Hướng huynh nói vậy thật hữu lý. Vốn là Phong mỗ nhất thời nỗi lòng tham. Kỳ thật bất kể vật kia là gì,một khi tới tay của Hô lão ma rồi thì tất nhiên không phải là đồ vật thông thường. Mà xem qua bộ dáng của Hô lão ma có lẽ hắn sẽ không cho bất cứ ai biết được đó là gì. Nhưng lão ma lại muốn Hàn tiểu tử đón của hắn một kích, chắc dụng tâm cũng không hề tốt. Có lẽ sẽ nhân cơ hợi này mà lấy đi tính mạng của tiểu tử kia.” Phong lão quái sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng thì cười khổ rộ lên nói.
” Không có việc gì. Trước đó ta đã nhắc nhở qua Hô đạo hữu. Hơn nữa Hàn sư đệ đã dám đồng ý thì có lẽ hắn cũng có vài phần nắm chắc. Nhưng nói gì thì nói! Lão ma này tính tình cổ quái, vì để ngừa vạn nhất, chúng ta cần phải đi ra ngoài xem một chút! Cũng mong là hắn đừng có làm việc gì hồ đồ, nếu không thì sẽ có việc ngoài ý muốn xảy ra.” Hướng Chi Lễ dường như nhớ đến việc gì đó, nhướng mày lên, có chút không yên nói ra.
Phong lão quái gật đầu đồng ý, cũng đứng lên theo.
Thân hình hai người nhoáng lên một cái bỗng nhiên biến mất.
Chỉ một khắc sau, hai cái thân ảnh xuất hiện ở ngay bên ngoài cửa điện.
Cách bọn họ hơn trăm trượng trên cao. Hàn Lập cùng Mộc Quan lão giả đang huyền phù trên đó.
Thần sắc cả hai vẫn như thường, không chút gì thay đổi.
Trên mặt đất ngoài vài tên tu sĩ thưa thớt, chợt cũng xuất hiện mấy trăm ma cung thị nữ vô cùng diễm lệ, tất cả đều nhìn lên không trung mà nói gì đó với nhau, trên mặt đều hiện vẻ hưng phấn dị thường.
Quả thật cũng khó trách, bởi cơ hội thấy được đích thân chủ nhân Ma cung xuất thủ vốn không nhiều.
” Nếu là Hô lão ma toàn lực xuất thủ, Hướng huynh thấy có hay không Hàn tiểu tử tiếp được kích này? Phong lão quái hai mắt khép lại, nhìn thẳng lên không trung trong chốt lát, bổng nhiên quay mặt quỷ dị hỏi.
