Cậu ta không muốn làm tổn thương cô, không dám cho cô một chút áp lực nào cả.
Không ngờ, lại để mình khổ thành thế này.
Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, trong lòng khó chịu.
Cô không biết nếu như quay lại một lần nữa thì sẽ thế nào, cô chỉ biết đời này cô không hề hối hận.
“Jane xin lỗi”
Ngoại trừ xin lỗi, cô thật sự không biết mình nên nói cái gì.
NCôn ngữ lúc này quá nhạt rồi.
Jane xua tay, dường như đang tận hưởng thỏa hiệp vậy.
“Tôi không khuyên cô yêu tôi, cô cũng đừng khuyên tôi buông tay, Cố Thành Trung sẽ phải trả giá, nếu không oán hận của tôi khó có thể dập tắt được”
“Tôi sẽ không khuyên cậu, chuyện của cậu tôi không thể làm chủ được, chỉ là… tôi sẽ sống chết với Cố Thành Trung, chúng tôi là vợ chồng, anh ấy sống tôi sống, anh ấy chết tôi chết”
Câu nói cuối cùng, rất có lực, rất vang.
Cơ thể nhỏ bé của cô, lưng thẳng đứng, dường như được tiêm bê tông cốt thép vậy, không chịu ngã xuống.
Lúc này, Cố Thành Trung làm xong mọi chuyện, chạy đến bệnh viện muốn nhìn thấy Hứa Trúc Linh và Cố Hy.
Đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa phòng thì đúng lúc nghe thấy câu này của Hứa Trúc Linh.
Động tác của anh nhanh chóng cứng đờ lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
Không thể che được ý cười dưới đáy mắt.
Có câu nói này của cô, cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Jane nghe thấy câu này, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cậu ta mím môi, nói: “Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi, đứa bẻ để lại đây nghỉ ngơi đi”
“Tôi xuống dưới mua ít hoa đến, màu sắc của phòng bệnh quá đơn điệu rồi”
Cô tùy ý tìm một cái cớ, bầu không khí lúc này quả thật quá áp lực, cô cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.