Hơn nữa vết sẹo đó của anh lại là vì cô mà có……..
Trong lòng Thịnh Thế xuất hiện từng tầng từng tầng bi thương không cách nào kiềm chế được.
Cố Lan San đợi nửa buổi cũng không thấy Thịnh Thế trả lời nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lúc này cô mới phát hiện thần thài người đàn ông này đang lạnh nhạt giống như là thất thần.
Cô mở trừng hai mắt nghĩ, anh không nghe được lời cô vừa hỏi sao? Hay là anh đang hồi tưởng việc vì sao vết sẹo kia lại ở trên lưng anh?
“Làm sao anh lại có vết sẹo này? Nhìn qua hình như rất nghiêm trọng.” Cố Lan San cố gắng vắt óc suy nghĩ một lúc lại hỏi một câu về vết sẹo của anh.
Ánh mắt Thịnh Thế càng trở nên lạnh, anh nhìn chằm chằm Cố Lan San, nói ra lời nói rất bình tĩnh dịu dàng: “Làm sao lại có vết sẹo này cô không biết sao?”
Cố Lan San bị Thịnh Thế hỏi lại một câu như vậy có chút sững sờ, vết sẹo trên lưng anh làm sao lại có, cô biết sao?
Thế nào mà một chút ký ức về nó sao cô cũng không nhớ?
Cố Lan San đau khổ hồi tưởng lại nửa ngày nhưng vẫn không hề có ấn tượng gì, cô nghĩ có lẽ anh nhớ nhầm thôi.
Tự nhiên Cố Lan San sẽ không hỏi ngược lại Thịnh Thế, cô chỉ tùy ý trả lời một câu: “Thoạt nhìn hình như rất nghiêm trọng.”
Tay Thịnh Thế nắm thành quyền không tiếng động.
Cô quên rồi sao?
Đúng …..nhất định là cô đã quên rồi, Thịnh Thế anh đã vì cô làm những gì, cô làm sao có thể nhớ chứ?
Trong đầu, trong lòng cô chỉ có Hàn Thành Trì, làm gì có một chút chỗ nào cho Thịnh Thế hắn chứ?
Thịnh Thế nghĩ đến đấy, tâm tình vừa chuyển biến tốt đã lại trở nên nóng nảy, anh hừ mũi một tiếng, hướng về phía Cố Lan San nói: “Thiếu chút nữa là chết rồi!”
Từ lời nói của Thịnh Thế, Cố Lan San biết anh không vui, cô cảm thấy mình không chọc gì Thịnh Thế, chắc là tại cô làm anh nhớ lại chuyện cũ liên quan đến vết sẹo nên giận.