Nếu cô ta đau khổ thật thì nàng vẫn thương cảm một chút. Dù sao nàng cũng là phụ nữ, không sinh con nhưng vẫn luôn có bản năng một người mẹ. Bao năm qua đi, Quỳnh Chi hẳn đã đạt được những thứ cô ta muốn, tiền bạc, danh vọng, địa vị… Nhưng mà, để có được những điều đó, cô ta đã đánh mất đi thiên chức của một người phụ nữ – đó là được làm mẹ.
Gia An không biết rằng với tất cả những tội nghiệt mà Quỳnh Chi gây ra, liệu rằng cô ta còn xứng đáng hay không?
Dường như là không, không hề…
Người từng xem con cái là vướng bận bây giờ lại cầu mong có một đứa con để duy trì tình cảm vợ chồng, hết thảy thứ người này muốn, vẫn luôn là biến một đứa trẻ vô tội thành công cụ để cô ta đạt mục đích.
Còn nếu là giả, cô ta hẳn nên lấn sân sang kinh đô điện ảnh H.
Quỳnh Chi năm ấy thích lông bông, thích hưởng thụ tuổi trẻ mà không đắn đo.
Quỳnh Chi bây giờ thích danh phận, thích giàu sang nên sẵn sàng dùng mọi cách thức dù là dơ bẩn nhất.
Xét cho cùng, người con gái Gia An từng phải lòng hẳn chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, hoặc có chăng đi nữa chỉ là một trong rất nhiều lớp mặt nạ Quỳnh Chi tạo nên mà thôi.
Gia An rút khăn tay trong túi áo blouse, nhè nhẹ lau đi nước mắt cho Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi liếc nhìn Gia An, định nắm lấy tay nàng. Nhưng Gia An đã nhanh chóng né tránh, thay vào đó nàng nhét khăn giấy vào tay cho Quỳnh Chi tự lau nước mắt.
– Xin lỗi, uy hiếp vô ích.- Sau đó, nàng mở cửa phòng khám.
Quỳnh Chi nhìn nàng, sau đó hít mũi vài cái, lấy khăn giấy lau nước mắt, gương mặt lại vẽ ra một nụ cười, như thể người vừa mới khóc không phải là cô ta.
Gia An thẫn thờ ngồi đó, đôi mắt vô hồn nhìn hàng loạt những bài báo mà nàng tìm được, thở dài một hơi rồi tắt hết thảy các tab trên trình duyệt web. Nhớ lại đôi mắt đỏ rực tia máu đầy phẫn hận của Quỳnh Chi, Gia An lại không yên lòng.
Gia An không quan tâm giới giải trí, cũng chẳng muốn biết nhiều, nhưng từ sau khi về nước, dường như đâu đâu cũng thấy sự xuất hiện của Quỳnh Chi. Bắt đầu từ khoản năm, sáu năm trước, cô ta đã luôn là một trong những diễn viên hạng S có tiếng trong nước, phim chiếu rạp ăn khách, phim truyền hình chiếu giờ vàng, poster quảng cáo xuất hiện đầy rẫy trên đường và trung tâm thương mại. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Cũng phải, cô ta luôn rất khôn khéo lại xinh đẹp như thế, vừa vào nghề đã cặp kè với đạo diễn, nổi hơn một chút liền chia tay quen các anh chàng diễn viên đẹp trai. Đến khi có tuổi, tuy không còn mấy scandal hẹn hò vớ vẩn nữa, nhưng Gia An đoán chắc cô ta đang bấu víu vào kẻ có quyền lực, vừa tầm ảnh hưởng, vừa có khả năng chu cấp.
Thứ những người ngoài vòng như nàng có thể biết, chính là mấy năm gần đây, dù tần suất đóng phim đã giảm, địa vị của Quỳnh Chi vẫn được giữ vững, thậm chí còn có dấu hiệu thăng hạng thêm sau bộ phim mang đi tranh giải gần đây.
Bác sĩ An xoa xoa huyệt thái dương. Nàng đã cố tỏ ra lạnh lùng, vì nàng biết chắc chắn rằng người như Quỳnh Chi không tài nào dám đánh đổi mạng sống đâu, nhưng lời cuối cô ta nói vẫn khiến cho nàng cảm thấy lo lắng không yên lòng, một chút lương thiện cuối cùng của nàng chăng?
Gia An thổi nhẹ cốc cacao vừa pha. Nàng đi đến tựa lưng vào bệ cửa sổ, hướng ra phía ngoài, nơi ánh chiều tà còn vươn ở một góc trời.
Gia An nhấp một ngụm cacao ấm nóng, khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Minh lại hiện lên. Nàng đưa mắt nhìn vào ly cacao này, bất giác cũng mỉm cười theo. Không biết người kia có phù phép gì vào cacao này hay không nữa, đến cả uống mà vẫn thấy được dáng hình của cô.
Hừ.
Đáng ghét thật.
Gia An uống thêm vài ngụm, ly cacao đã gần thấy đáy.
Gia An đưa tay xem đồng hồ, cũng đã đến giờ tan ca, đột nhiên muốn gặp Nguyệt Minh đến lạ, bèn vội vàng thu xếp, chuẩn bị trở về.
Lúc rửa mặt, Gia An mới phát hiện mình đã bị dính một tí cacao lên miệng mất rồi, vội lấy khăn giấy trong túi xách ra, lại tình cờ thấy trong túi là cả năm cây son đủ màu đủ kiểu mà Nguyệt Minh len lén bỏ vào tự lúc nào…
Bác sĩ An: =.=
Thật hết nói nổi, người gì mà vừa khó tính lại vừa tiêu chuẩn kép thế kia, cả đời chỉ dùng mỗi son dưỡng, nhưng lại mua son đủ loại tặng nàng!?
Nàng tặc lưỡi, chọn ra thỏi YSL mà dạo này nàng khá thích, sau đó tô lên, ừm, vẫn phải công nhận một điều là Nguyệt Minh lựa màu rất xinh!
Nụ cười vươn trên môi, bác sĩ An đi thẳng ra xe, ngón tay còn chưa kịp mở cửa thì đã có tiếng báo tin nhắn từ điện thoại, nàng không vội, ngồi vào xe rồi mới lấy ra xem.
Nụ cười chợt tắt ngúm.
Bao nhiêu sự cố gắng cân bằng tâm trạng từ chiều đến giờ coi như là đi tong.
Một tia thở dài lại hiện lên, nàng đọc đi đọc lại không biết bao lần tin nhắn từ dãy số lạ kia.
Sau tất cả, Quỳnh Chi vẫn muốn gây khó dễ cho nàng.
Sau tất cả, cô ta vẫn luôn muốn nàng bận lòng vì cô ta.
Sau tất cả… Cô ta vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Nàng bỏ điện thoại sang một bên, bỏ mặc dòng tin nhắn đầy tính uy hiếp kia, tâm trạng có chút phức tạp mà lái xe trở về nhà.
– Oa oa…
– Rồi rồi, tới liền nè đại ca!
Còn trong một diễn biến khác, Tổng giám đốc nhà ta vẫn như cũ, một thân áo sơ mi xanh đen xắn tay, quần tây trắng, trên người lại mặc chiếc tạp dề hồng phấn của chị bác sĩ nào đó mua hôm trước. Dáng vẻ thì rất “ngự tỷ”, nhưng lại như thể mọc ba đầu sáu tay, chạy từ bếp tới phòng khách, vừa nấu ăn vừa trông cháu.
Nguyệt Minh nhìn Joy trên xe đẩy, thấy khuôn mặt bé con thể hiện vẻ không vừa ý, liền có chút bó tay. Tổng giám đốc hai tay chống hông, nhìn đứa cháu không có việc gì cũng khóc của mình kia. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội.
Bé con ấm ức, mở to miệng, chuẩn bị cho đợt gào khóc thứ hai.
– Không chịu ngồi im thì dì lại gọi cho bác sĩ Hà sang cho uống thuốc!- Nguyệt Minh uy hiếp.
Ánh mắt Joy ngay lập tức hiện lên vẻ hoang mang, như thể mây đen kéo tới rồi lại không mưa. Joy nhà ta có thể cười hớn hở ngay cả khi bị tiêm (không như dì ruột của bé) nhưng trẻ con làm gì có đứa nào thích được cái vị đắng nghét của thuốc men đâu!?
Gương mặt phúng phính dỗi hờn, hậm hực đạp vào xe đẩy vài cái.
Nguyệt Minh liền hài lòng, đưa tay nhéo mặt cháu cưng, rồi nhặt lấy một Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang size nhỏ, chỉ cỡ lớn hơn bàn tay cô đưa cho Joy.
Nhưng Joy giống ai chứ?
Nàng bác sĩ nào đó từng nói cái tính Joy giống y hệt dì Nguyệt nhà nó, chịu mềm không chịu cứng, nhưng đã quê thì cũng rất khó huề. Vậy nên, cánh tay nhỏ mũm mĩm ném thẳng con mèo bông mặt khó ở văng xuống đất.
Tổng giám đốc đen mặt, cháu cô vẫn chưa chịu chấp nhận con mèo đáng yêu kia…
– Ok, nếu con không thích thì thôi.- Nguyệt Minh nhún vai, tiếp tục bỏ vào bếp làm tiếp phần việc của mình.
Sống biết bao lâu với cháu cưng khiến cô cũng tạo nên sức đề kháng với mấy tình huống này rồi, càng đối địch thì Jot càng không chịu thỏa hiệp, bây giờ cô còn phải quay về với mấy món ăn thân yêu của mình thôi~
Chẳng là, Gia An bảo trời dạo này hay mưa, nếu ban tối được ăn lẩu thì sướng biết mấy. Nhưng nàng cũng chỉ nói vu vơ là muốn ăn lẩu, cũng chẳng nói cụ thể lẩu gì, thế là Tổng Giám đốc quyết định nấu hẳn một nồi lẩu uyên ương, một bên lẩu nấm, một bên lẩu thái.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh lại cười hắc hắc, không biết mình chu đáo như vậy, có được khen không ta!?
Ở đời mấy ai được như mình chứ, vừa giàu, vừa đẹp, vừa biết nấu ăn, còn biết trông em bé…
Joy: Thiệt vậy luôn hả bà zà!?
Không biết như vậy thì chị An có hài lòng chưa nhỉ?
Gia An đẩy cửa đi vào, gương mặt sau khi đã điều tiết cảm xúc thì vẫn còn chút mệt mỏi, nếu như là ngày thường, nàng sẽ vào bếp mà nhìn Nguyệt Minh thì hôm nay liền đi thẳng vào toilet.
Tổng giám đốc nhà ta vốn tươi cười hớn hở như cún chờ chủ khen, phút chốc tắt ngúm khi thấy chị An lạnh lùng như vậy, nhưng cô chỉ nghĩ vì áp lực công việc hôm nay lớn quá, chắc thật sự phải gọi điện điều chỉnh lại lịch trình làm việc của nàng rồi.
Ăn xong chắc chị bác sĩ nhà cô sẽ vui lên ngay ấy mà!
– Chị ăn lẩu nấm hay lẩu thái trước đây, em lấy cho.- Nguyệt Minh hào hứng, cầm lấy chén của Gia An.
Gia An chỉ mỉm cười nhẹ.
– Sao cũng được.
Nụ cười liền tắt trên gương mặt Tổng giám đốc, nhìn thấy Gia An như vậy càng làm cô lo lắng, nhưng cô vẫn không hỏi mà chỉ yên lặng quan sát.
– Chị ăn đi.
Nguyệt Minh nhìn Gia An nhận lấy chén đặt xuống bàn, sau đó một đũa cũng không động, nhưng điện thoại nàng lại rung lên một cái. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Tổng giám đốc nhíu mày, nhanh chóng giật lấy điện thoại Gia An, cho vào túi mình.
– Không cần biết có chuyện gì, ăn no bụng trước rồi tính sau, có được không chị?- Nói rồi, Tổng giám đốc vớt ra một miếng thịt bò hảo hạng đã nhúng vào nước lẩu từ trước, chấm tí sốt, thổi nguội, đưa đến bên miệng Gia An.
Gia An lúc này đang rối bời trong lòng, nhưng thấy Nguyệt Minh như thế liền cảm giác có lỗi vô cùng, nàng ngoan ngoãn há miệng cắn lấy miếng thịt mà cô gắp cho.
– Cảm ơn em.
Đôi mắt cười lần nữa hiện ra, nhưng Tổng giám đốc vẫn không vui.
Ngoài trời lại đổ cơn mưa, khác xa so với tưởng tượng của Nguyệt Minh suốt cả ngày nay, bữa tối này một chút cũng không vui vẻ, ấm áp gì, cứ thế mà diễn ra một cách yên lặng và hời hợt…
Nguyệt Minh không buồn vì Gia An không quan tâm đến những thứ mình đã chuẩn bị, cô chỉ buồn vì nàng có chuyện phiền lòng mà thôi, càng buồn hơn nữa là cô còn chẳng biết nguyên nhân để an ủi.
Lúc Nguyệt Minh tắm xong, Gia An đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cô đứng quan sat thật lâu, nhưng tuyệt nhiên một trang sách Gia An cũng không lật. Tổng giám đốc mới đi đến, giật cuốn sách bỏ sang một bên trong sự bất ngờ của nữ bác sĩ.
– Nguyệt Minh’s healing time…- Tổng giám đốc dang hai tay ra, nở nụ cười hiền.
Gia An sững người một chút, bao nhiêu cảm xúc dồn nén, chịu đựng từ chiều đến giờ phút chốc hóa thành những giọt nước long lanh đọng lại nơi khóe mắt.
Gia An liền ngã vào lòng Nguyệt Minh, vùi mặt vào vai cô, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi, như xoa dịu cõi lòng tan nát của Gia An.
Trong không gian im lặng, cô nghe được lời nàng lẩm bẩm rằng.
– Nguyệt, chị không thích sao trời, không thích tinh tú, chỉ thích mặt trăng mà thôi.
Nguyệt Minh đưa tay xoa nhẹ lưng nàng, cô không nói gì, cũng chẳng hiểu hết ý tứ trong lời nàng, chỉ im lặng mặc cho những giọt nước mắt thấm đẫm vai áo.
– Có em ở đây, em sẽ không để bất cứ chuyện gì làm chị buồn.