Cho dù là thần thánh phương nào tới, Quân Thư Ảnh tuyệt không lo lắng Sở Phi Dương không đối phó được. Nằm dựa tại đầu giường, Quân Thư Ảnh chẳng biết từ lúc nào thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo vô cùng náo nhiệt. Bên hông còn có một cánh tay vắt ngang qua, ngón tay thon dài đặt trên bụng y, từ nơi tiếp xúc kia truyền đến cảm giác ấm áp. Rõ ràng thân hình hai người không kém là bao nhiêu, thế nhưng Sở Phi Dương vẫn cố đem y ôm vào trong lòng, khiến cho cả hai người đều không thoải mái.
Quân Thư Ảnh ngồi dậy, bóp bóp cánh tay có chút tê dại, Sở Phi Dương cũng đã tỉnh, cười khanh khách mà đem mặt áp sát tới, giả bộ than thở ” Thật là đáng tiếc….”
” Đáng tiếc cái gì? Quân Thư Ảnh khó hiểu lên tiếng hỏi.
Sở Phi Dương cười nói ” Đáng tiếc, thật vất vả ngươi mới có một lần chủ động như vậy, lại bị đám mèo hoang không hiểu phong tình phá huỷ. Càng quá phận hơn là ngươi tự mình chạy tới, cư nhiên ghé xuống giường ngủ vù vù, ngươi muốn tướng công ta nghẹn chết hay sao?!” Sở Phi Dương nói xong nghiêng người đem Quân Thư Ảnh đặt dưới thân, vẻ mặt tươi cười.
Quân Thư Ảnh nhíu mày, hơi giãy dụa ” Lăn xuống. Giữa ban ngày ban mặt phát dục cái gì.”
Cuối cùng Quân Thư Ảnh cũng tránh khỏi người phía trên, xuống giường mở cửa sổ. Không gian trong phòng trở nên sáng rực, xua tan bóng tối lờ mờ. Chỉ còn Sở đại hiệp một mình rúc vào góc phòng hắc ám nâng một trái tim đau đớn vỡ thành từng mảnh.
Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu, mình hẳn là hoa mắt rồi mới có thể nghĩ người này trở nên khác thường, còn lo lắng Sở Phi Dương có nỗi phiền toái quấn thân. Hắn quả thực bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
※※※
Chân thủy môn.
Phinh Đình tiên tử tiếp nhận mật báo, cho hạ nhân lui xuống. Nhìn xong liền thuận tay thiêu huỷ tờ giấy nhỏ kia, khoé miệng lộ ra tiếu ý ” Tên Hắc Phong này, diễn kịch y như thật. Cho dù ở trước mặt ta, e rằng ta cũng không phân biệt được thực giả.”
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng ” Phinh Đình “
Phinh Đình tiên tử vội vã quay đầu lại, nhân tiện đem dúm tro tàn thả xuống làn nước dưới cây cầu.
Ánh mắt Sở Phi Dương đảo qua đám bụi trên mặt nước, nhìn về phía nàng lại hé ra khuôn mặt tươi cười, giống như lơ đãng mà hỏi thăm ” Cái gì vậy?”
” Không có gì. Mật báo về chút sự vụ môn phái mà thôi. Mấy thứ này tạm thời không thể để huynh xem.” Phinh Đình tiên tử dịu dàng cười nói ” Trừ phi …. toàn bộ Chân Thuỷ Môn đều là của huynh, huynh muốn nhìn cái gì cũng được.” Nói xong liền nhẹ nhàng ghé qua.
Sở Phi Dương chớp động thân hình, đưa tay lễ độ mà hơi đỡ nàng một chút, ngay tức khắc đã thối lui. Tận lực xem nhẹ khuôn mặt mỹ lệ kia lộ ra thần sắc buồn bã, Sở Phi Dương xoay người sang chỗ khác, nhưng không cách nào khắc chế mà để lộ ra chút mệt mỏi cùng nụ cười cay đắng.