Ngồi lên xe của Đường Vũ Huyên, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cô ta đặt vào tay Khang Kiều một tập tranh.
Sao lại là tập tranh? Tập tranh này lại kể về câu chuyện gì đây? Dưới ánh mắt chờ mong của Đường Vũ Huyên, Khang Kiều mở tập tranh ra.
Vừa nhìn đã biết là nét vẽ của trẻ con, giống rất nhiều tranh của những đứa trẻ khác, nhân vật chính của câu chuyện là bố, mẹ và tôi.
Sau khi xem qua, Khang Kiều gập tập tranh lại, đưa cho Đường Vũ Huyên. Cô ta không nhận mà hỏi Khang Kiều có muốn biết tác giả của tập tranh là ai không?
Khang Kiều nhìn ra ngoài cửa xe, tìm kiếm Hoắc Thành Quân, rõ ràng thằng bé bây giờ đã bị đủ các loại anh hùng trong triển lãm thu hút rồi, thế nên nào quan tâm tới người mẹ của mình.
Người đưa cô vào xe dường như cũng không có quá nhiều nhẫn nại. Cô ta đổi một giọng khác để khiến cô tò mò: “Chị Hoắc không cảm thấy phong cách của những bức tranh chị vừa xem rất quen mắt ư? Hoặc tôi có thể lý giải là sự trùng hợp do gen di truyền”.
Xem ra, nếu cô không hợp tác với cô gái xinh đẹp này, cô ta sẽ không để cô đi. Hơn nữa, Đường Vũ Huyên nói cũng khá có lý.
Nét vẽ quả là quen, từ màu sắc tới đường nét.
Thế là cô tỏ ra nghiêm túc: “Cô nói nghe xem”.
Thái độ hứng khởi của cô đã làm hài lòng cô gái xinh đẹp.
Nhận lấy tập vẽ từ tay Khang Kiều, Đường Vũ Huyên vừa giở vừa thao thao bất tuyệt: “Giống như chị nghĩ, ba nhân vật trên tranh là một gia đình. Đứa trẻ vẽ bức tranh này tên là Jimmy. Một tháng sau khi chào đời, Jimmy đã bị đưa tới một gia đình người Hoa giàu có. Người đưa nó tới là một người đàn ông mà người này còn cho vợ chồng người Hoa đó một khoản tiền khổng lồ”.
Đường Vũ Huyên chỉ vào cặp bố mẹ trên tranh: “Trông họ rất trẻ phải không? Nhưng bố nuôi của Jimmy thì đã gần năm mươi tuổi rồi. Thế nên rõ ràng người Jimmy vẽ không phải họ”.
Gập tập tranh lại, Đường Vũ Huyên nhìn Khang Kiều: “Tôi từng gặp Jimmy vài lần, đó là một cậu bé xinh xắn, cùng có đôi mắt đen và mái tóc đen như chúng ta”.
Nói xong, Đường Vũ Huyên bày ra biểu cảm: Tôi đã nói xong rồi, hãy cho tôi biết suy nghĩ của chị.
Suy nghĩ của cô ư? Cô có thể có suy nghĩ gì? Vị Đường tiểu thư sinh ra tại đất Mỹ này cũng giống đại bộ phần người dân ở đây, thích ra vẻ huyền bí để thể hiện sự ưu việt mà họ cho là mình sở hữu.
Rất tiếc, thứ lỗi cho cô không thể tiếp, cũng không muốn tiếp.
“Cô nói xong rồi sao?” Khang Kiều hỏi.
“Ừ hứ.” Đường Vũ Huyên nhún vai.
“Nếu cô đã nói xong thì tôi xin phép.” Khang Kiều quay đi mở cửa dưới biểu cảm thẹn quá hóa giận của cô ta.
Sau đó…
Từ sau lưng vọng tới tiếng thút thít của một cô gái trẻ. Tiếng thút thít nhỏ xíu, nhưng lại mang một nỗi đau khổng lồ: “Họ đã mang con của tôi và anh ấy đi, họ quá tàn nhẫn, họ…”.
Nói tới đây, thanh âm một lần nữa nghẹn ngào.
Khang Kiều những tưởng mình đã quên âm thanh ấy, nhưng trong thời khắc này, cô vẫn lập tức nhận ra nó.
Quả nhiên, cô nghe được cái tên xa xôi từ một người phụ nữ khác: Văn Tú Thanh.
Cái tên đó khiến Khang Kiều từ từ quay đầu lại. Chính là cái tên này và cái tát đánh thức tình yêu đã ngủ sâu trong trái tim cô.
Cái tên đó cũng làm hiện lên một đoạn chuyện đã cũ.
Đường Vũ Huyên cầm bút ghi âm trong tay, trên mặt viết đầy biểu cảm chiến thắng.
“Mấy hôm trước tôi có gặp Văn Tú Thanh, rồi ghi âm lại đoạn đối thoại này. Chị Hoắc, lúc này chị có còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ nữa không?”
Không, không không, thật ra bây giờ cô rất ghét một số chuyện quá phức tạp, nhưng vì hoàng tử nhỏ Thành Quân, cô buộc phải làm rõ.
Đường Vũ Huyên nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi và Jimmy đã hẹn trước sẽ gặp nhau ở công viên. Chị Hoắc có muốn đi cùng không? Sau đó, để thằng bé tự nói với chị, nó đã vẽ ai”.
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Khang Kiều bảo Đường Vũ Huyên ở trong xe đợi cô một lát.
Trở về phòng triển lãm, Khang Kiều bảo bảo mẫu cho Hoắc Thành Quân chơi vừa đủ rồi đưa nó về.
Ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều bổ sung một câu: “Đừng kể chuyện chiều nay với anh Hoắc, nếu anh ấy hỏi chị, chị cứ nói tôi ra ngoài một lát rồi về”.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Khang Kiều lén lút đi ra khỏi triển lãm tranh.
Chiếc xe men theo khu phía Đông New York. Dọc đường, Khang Kiều và Đường Vũ Huyên không nói thêm câu gì với nhau. Khoảng một tiếng sau, chiếc xe dừng bánh trong một khu biệt thự cao cấp.
Khang Kiều và Đường Vũ Huyên ngồi lên một băng ghế dài trong công viên.
Vài phút sau, Khang Kiều nhìn thấy cậu bé tên Jimmy đó. Đó là một bé trai mặt mày sáng sủa, mắt đen, tóc đen.
Cuối cùng, Khang Kiều dừng ánh nhìn lên tay cậu bé. Cậu bé có một đôi tay rất đẹp, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, sạch sẽ.
Không biết vì sao tay của nó lại khiến cô nhớ tới đôi tay của Hoắc Liên Ngao, lại một điểm trùng hợp.
Sau khi nhìn Khang Kiều với ánh mắt tò mò, cậu bé chọn ngồi bên cạnh Đường Vũ Huyên.
Đường Vũ Huyên ăn nói rất ngọt, sau khi dẫn dắt vài ngôi sao bóng đá đang hot hiện này làm cho cậu bé cười tít mắt, còn âm thầm khen những bức tranh của nó.
Sau đó, Đường Vũ Huyên chỉ vào cô gái để tóc dài đến vai trong tranh: “Jimmy, con có thể nói cho cô biết, đây là ai không?”.
Cậu bé cúi đầu.
“Jimmy, vậy con có thể nói cho cô biết năm nay con mấy tuổi không?” Đường Vũ Huyên lại hỏi.
“Bảy tuổi ạ.” Lần này cậu bé trả lời ngay.
“Vậy còn ngày sinh nhật của con?”
Cậu bé tên Jimmy ra đời sớm hơn Hoắc Thành Quân một tuần. Khang Kiều bất giác một lần nữa trở về với cuộc điện thoại khi ngồi trên cầu thang bệnh viện tại đảo Bali. Cô cầm di động và thẫn thờ lẩm bẩm: Vì sao ở nhà Hoắc Liên Ngao lại có giọng nói của Văn Tú Thanh, vì sao…
Bây giờ, ngày sinh mà cậu bé nói ra cũng khiến Khang Kiều rơi vào trạng thái tĩnh lặng, cho tới khi Đường Vũ Huyên gọi cô một tiếng “chị Hoắc”.
Chị Hoắc? Thở hắt ra một hơi, Khang Kiều miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Dường như âm thanh đó cũng gây sự chú ý cho cậu bé.
Cậu bé kia giờ đang nhìn cô đấy ư? Ánh mắt nhìn cô có một chút thiện cảm ánh lên, Khang Kiều không biết đó là thiện cảm thực sự hay “thương thì củ ấu cũng tròn”.
Như nghe thấy tiếng lòng cô, Đường Vũ Huyên hỏi một câu thế này: “Jimmy, con cũng quen người họ Hoắc sao?”.
Cậu bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Cùng với cái gật đầu ấy, Khang Kiều buộc phải chú ý đến nét mặt của nó. Chưa biết chừng cô có thể tìm ra được điểm thứ ba gióng Hoắc Liên Ngao ngoài phong cách hội họa và ngón tay sạch sẽ gọn gàng.
Rõ ràng, ánh mắt cô khiến cậu bé thiếu tự nhiên. Nó hơi quay mặt đi, nhìn ra cửa công viên. Vài giây sau, Khang Kiều đọc được trên mặt nó rất nhiều biểu cảm: Ngập ngừng, nghi hoặc, chắc chắn và mừng phát khóc.
Cuối cùng, ánh mắt cậu bé dần trở nên chuyên chú, giống như thế giới chỉ còn lại một hướng ấy.
Và Đường Vũ Huyên cũng nhìn về một phía nào đó.
Khang Kiều đưa mắt nhìn theo…
Hình tượng hai người trên bức tranh của cậu bé lúc này đã hoàn toàn hợp nhất với hai người đứng ở cửa công viên.
Người đàn ông cao gầy, người con gái bé nhỏ.
Nếu bắt buộc phải tìm ra một điểm khác biệt với tranh thì trong tay người đàn ông lúc này đang bế một đứa bé khác.
Hoắc Liên Ngao!
Nắm chặt tập tranh trong tay, Khang Kiều đi về phía Hoắc Liên Ngao, tới trước mặt anh.
Cô dừng lại, kiễng chân, rồi đập thẳng tập tranh lên đầu anh.
Tập tranh theo bả vai anh rơi xuống đất. Gió từ khắp nơi thổi tới làm từng trang, từng trang lật mở, mỗi trang đều có nhân vật cố định: Bố, mẹ và tôi.
Hạ thấp giọng, Khang Kiều hỏi rành mạch: “Hoắc Liên Ngao, anh nhất quyết phải đưa Thành Quân tới lúc này ư? Anh nhất quyết phải thể hiện cái thế giới xấu xí của người lứn ra trước mặt bọn trẻ ư?”.
“Hay là anh đưa Thành Quân tới để nói với em rằng, ừm, đầu gỗ, em một lần nữa bị tôi bắt trúng chỗ hiểm. Đừng quên, đứa bé đang ở trên tay tôi, em buộc phải nghe lời tôi, kiểu gì cũng phải tha thứ cho tôi?”
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt ánh lên chút chế giễu nhạt nhòa, giọng nói lại mang vẻ chán ghét sâu đậm: “Xem ra, trong lòng em đã nhận định tội danh của tôi rồi”.