“Sư huynh yên tâm! Ta thấy tiểu tử kia cùng lắm là cố ý làm ra vẻ thần bí mà thôi, cọng lông còn chưa đủ dài, lại có thể lợi hại được bao nhiêu? Sư thúc hơn phân nửa là bị bọn trúng ám toán, cho nên mới gặp phải bất trắc!”
Hà Tiến ở một bên nghe được điều này, há to miệng muốn nói cái gì, nhưng nam thanh niên kia, đã lách qua người hắn mà đi ra, đi tới vị trí giữa lôi đài, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, cười lạnh nói:
“Ngươi chính là Diệp tiên sinh phải không? Ta gọi là Trần Huyền Quang! Nghe người ta nói sư thúc Vu Thành Hùng của ta, chính là chết ở trong tay ngươi, ta không tin ngươi có thể giết được sư thúc của ta, nên muốn lên được ngươi chỉ giáo một chút đi!”
Trong tay Diệp Trần nâng chén trà, vẫn đang từ từ thưởng thức, đối với lời nói của Trần Huyền Quang giống như không nghe thấy.
Tuy rằng cái tên này thiên phú võ đạo không tồi, nhưng chẳng qua mới chỉ là Ám Kình đại thành mà thôi, còn chưa xứng để hắn ra tay.
“Diệp tiên sinh, Tứ gia, giết gà cần gì phải lấy dao mổ trâu! Ta đi chơi với hắn!”
Một người đàn ông trung niên ở sau lưng Tào Khôn trực tiếp nhảy ra ngoài, người này tên là Vương Thành, là một trong ba vương giả ở sàn đấm bốc dưới mặt đất trước đó của Tào Khôn, cũng có tu vi Ám Kình đại thành.
Không nghĩ tới, sau khi Vương Thành nhảy ra ngoài, hai mắt Trần Huyền Quang nhíu lại, ngạo nghễ nói:
“Ngươi không phải là đối thủ của ta! Nếu như không muốn chết thì cút trở về nhanh lên!”
Vương Thành nghe được điều này, lập tức tức giận đến oa oa kêu to, “Tiểu tử muốn chết! Ăn một chưởng của ta!”
Thở ra!
Vương Thành quát lớn một tiếng, trực tiếp lao nhanh, đã áp sát tới trước mặt Trần Huyền Quang, đồng thời đột nhiên vỗ ra một chưởng, một cỗ sóng khí như đào núi lấp biển, đánh tới hướng đối diện Trần Huyền Quang!
“Kim Cương chưởng của Vương Thành huynh đệ, cương mãnh vô cùng, hơn nữa trong tác chiến có rất nhiều kinh nghiệm, tiểu tử này tuy rằng cũng có tu vi Ám Kình đại thành thế nhưng chưa chắc có thể chiếm được chỗ…”
Tề Sơn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát cơ cường đại lập tức biến sắc!
“Không ổn!”
Chỉ thấy Trần Huyền Quang kia, đối mặt với một trưởng vô cùng cương mãnh của Vương Thành, giống như sợ choáng váng một mực đứng chờ một chưởng của đối phương sắp đập lên trên người của hắn, cuối cùng lúc này mới có thao tác.
Bạch!
Một đạo hàn mang trên không trung xẹt qua, Trần Huyền Quang không biết sử dụng loại bộ pháp gì, thế mà đã lách ra đằng sau lưng của Vương Thành!
Vào lúc này thời gian giống như dừng lại, hai người đều đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
“Tình huống như thế nào?”
“Tại sao không đánh?”
Ngay vào lúc tất cả khán giả dưới đài đang nghi hoặc, “Phù phù!”
Đầu của Vương Thành đã rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất một cách quỷ dị!
Một người vừa rồi còn vô cùng uy mãnh, trong nháy mắt đã biến thành một cỗ thi thể không đầu!
“A!!”
Một số người đứng quan sát ở cách đó tương đối gần, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế, lập tức bị dọa đến thi nhau lui lại, thậm chí có người đã bắt đầu xoay người nôn mửa liên tục.
Ngay cả ở trên đài, các vị đạo lão và những vị cao thủ võ đạo kia cũng thường xuyên giết người, hay thấy người chết, cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó chính là vô cùng khó hiểu!
Vừa rồi, bọn họ rõ ràng nhìn thấy, hai người đều chưa từng tiếp xúc thân thể với nhau một chút nào, trong tay của Trần Huyền Quang cũng không có vũ khí, làm sao có thể chém rụng đầu của Vương Thành?
Sau khi trải qua một lúc yên tĩnh, không biết là ai nói ra một câu,
“Đây có phải là tuyệt học Huyền Ti kiếm khí của Kiếm Ma Bạch Thiên Hành?”
Nghe được câu này, mọi người vội vàng thi nhau nhìn vào tay phải của Trần Huyền Quang, quả nhiên thấy một cái thanh kiếm dài giống như một đoạn dây nhỏ.
“Nghe nói Huyền Ti Kiếm này, chính là được chế tạo từ vật liệu đặc thù, bình thường quấn ở trên cổ tay, vô cùng mềm dẻo, thế nhưng một khí rót nội kình vào, lập tức có thể biến thành vũ khí cực kỳ sắc bén, giết người ở trong vô hình!”
“Năm đó Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, lấy kiếm này giết chết không biết bao nhiêu cao thủ võ đạo, không nghĩ tới hôm nay vậy mà có thể ở chỗ này tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này!”
“Xem ra người này chắc chắn đã nhận được chân truyền của Kiếm Ma!”
…
Mọi người ngay lập tức nghị luận sôi nổi, sau khi Tào Khôn kịp phản ứng lại chính là tức giận mắng to, “Lấy ám khí đả thương người còn gọi gì là anh hùng hảo hán! Hèn hạ vô sỉ!”
Trần Huyền Quang không để ý chút nào, nâng Huyền Ti Kiếm trong tay lên, lấy tay áo nhè nhẹ lau sạch vết máu trên kiếm, khóe miệng nhếch lên, nở ra nụ cười tàn nhẫn nói:
“Hèn hạ? Khôn thì sống ngu thì chết, mạnh tồn yếu vong! Chỉ có người còn sống sót, mới có tư cách phán xét người khác, người chết sẽ không mở được miệng ra để nói chuyện!”
Nói xong lời này, Trần Huyền Quang từ từ nâng Huyền Ti Kiếm trong tay lên, chỉ vào mấy người Diệp Trần, “Tiếp theo, ai đến?”
P/S: Ta thích nào….