Pháo bắn lên trên đỉnh Kiếm Sơn thật hoa lệ, tiếc là thời điểm này lại chẳng ai có lòng dạ nào để thưởng thức cả. Bị một tên nhóc phớt lờ, sắc mặt của Giả Quỳ liền trở nên hơi khó coi. Lão ta định sai người bắt đứa trẻ lại để mình đích thân thẩm vấn thì phía sau Tiểu Hắc liền xuất hiện nhiều bóng ngươi· lại lấy từ trong người ra hai cây cờ trắng đen, khóe miệng cười nhạt nói:
– Bây giờ nếu các ngươi lập tức cút khỏi nơi đây, ta sẽ tha cho mạng chó của các ngươi.
Không chút kiêng nể, lời của Tiểu Hắc vừa dứt, Thanh Hà Môn, Hổ Lưu Phái và đám người của Uông Bá Điền đều nổi cả gân đên đầy mặt. Để một tên nhãi chửi mắng, nếu như không tức giận mới là chuyện lạ.
– Khẩu khí thật lớn, để ta xem khi ngươi bị lóc từng miếng thịt trên người xuống thì biểu hiện sẽ thế nào.
Điền Xạ cười gằn đáp lại. Lão ta liền vung tay cho đám đệ tử xông lên. Riêng bản thân vẫn chậm rãi sóng vai cùng với Giả Quỳ và họ Uông.
– Cũng không sai biệt lắm
Nhìn thấy toàn bộ người của kẻ địch đã đi vào bên trong quảng trường, Tiểu Hắc khẽ gật đầu một cái, liền đừng dậy, hai tay cầm cờ không ngừng huy vũ, miệng hô to:
– Nhật nguyệt đồng sinh, âm dương giao hòa, lưỡng cực trận, khai cho ta.
– Tiểu tử đó đang làm trò khỉ gì thế?
Giả Quỳ gãi đầu một cái xoay sang hỏi
– Cái này…..Không ổn, là trận đồ, mau giết chết tên nhóc đó.
Kiến thức của Uông Bá Điền vượt xa đồng bọn, lão hét lên rồi lao thẳng về phía Tiểu Hắc. Tiếc là lão ta vẫn chậm một bước, trận thế đã khởi, không thể ngăn cản được nữa.
Từng làn sương khói không biết từ đâu bỗng nhiên tràn ngập mọi nơi, bao phủ cả một quảng trường Mạc Kiếm Môn rộng lớn. Đoàn người của liên minh hai phái Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái đều bị màn sương kỳ lạ nuốt trọn, không còn nhìn thấy rõ bóng dáng của bất kỳ ai.
Đã mai phục sẵn ở phía sau, Trương Bất Phàm và Loan Phụng dẫn theo Dực Vũ và các trưởng lão khác bắt đầu hiện thân. Trên người bọn họ đều có gắn một lá cờ màu xám nhỏ, nhìn vào có thể đoán ra ngay là có liên quan đến trận đồ của Tiểu Hắc.
– Tất cả theo kế hoạch mà hành động, chúng ta chỉ có thời gian hai khắc, nếu bỏ lỡ mất tiên cơ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.
Trương Bất Phàm tay rút ra bảo kiếm, khí thế bộc phát mãnh liệt, gào to một tiếng rồi tiên phong xông thẳng vào màn sương mù. Theo sau ông, Loan Phụng và các cao thủ Mạc Kiếm Môn khác cũng nhanh chóng biến mất vào biển sương mù kỳ dị. Trận chiến vốn không ai ngờ đến lại xảy ra một biến cố lớn đến thế.
Ngồi ngay giữa tâm trận, Tiểu Hắc nhắm chặt hai mắt, dùng tinh thần lực và linh lực trong cơ thể không ngừng duy trì trận đồ của mình. Với khả năng của nó hiện tại, nhiều lắm chỉ có thể duy trì được hơn hai khắc đồng hồ, thành bại hay không phải trông cậy vào hai vị kiếm thánh của Mạc Kiếm Môn rồi.
Chuyện này Tiểu Hắc cũng chỉ biết cười khổ. Nghe nói ở tu chân giới linh khí đậm đặc, việc duy trì trận pháp sẽ không phải lao lực như ở địa cầu. Ngoài ra, Diệp Thanh Hàn còn giới thiệu một vật đặc biệt gọi là linh thạch, có thứ đó thì sẽ không phải lo lắng về năng lượng điều khiển trận pháp nữa. Tất nhiên, cái thứ xa xỉ đó có hình dáng như thế nào nó cũng không biết, bởi lẽ với linh khí loãng như ở vị diện này thì linh thạch không thể sinh ra được.
Trận pháp chi đạo được xem là thâm ảo và lợi hại đứng tốp đầu trong các chức nghiệp. Vì sao ư? Bởi vì nó đòi hòi ngộ tính chứ không phải tu vi, càng không phải cứ thao tác nhiều như luyện đan, luyện khí là dễ dàng thuần thục. Trận pháp biến hóa, linh hoạt phong phú, huyền ảo vô cùng, dị hữu vân: nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Còn có cái gọi là Hư vô sinh Thái cực, Thái cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái, từ đó mà bắt đầu biến hóa vô cùng.
Từ khi đột phá luyện khí tầng hai, Tiểu Hắc đã bắt đầu nghiên cứu về căn bản của trận pháp. Quy luật của âm dương, thiên địa vạn vật nào có thể thấu hiểu trong một sớm một chiều. Có người dành cả đời cũng chưa từng chạm đến da lông của trận pháp sở ngộ.
Lấy thông minh cùa mình, cộng với lý giải của Diệp Thanh Hàn và Ngộ Đạo Thạch hỗ trợ, mất không ít thời gian Tiểu Hắc mới nắm được một lượng tri thức nhỏ bé. Nhờ vào một số nguyên liệu đã thu mua được, nó đã thành công chế tạo ra vài trận kỳ đơn giản để sử dụng.
Lưỡng Cực trận mà Tiểu Hắc thi triển chỉ là một phàm trận cực kỳ đơn giản dành cho những người nhập môn trận pháp chi đạo. Nếu so với Bát Trận Đồ của Gia Cát Lượng thì cái trận pháp nho nhỏ của nó chỉ giống như ao nước nhỏ so với đại dương mênh mông. Tuy nhiên, có một thứ mà Khổng Minh không thể nào sánh bằng được là tu tiên đại đạo.
Nếu như cực hạn trận pháp ở thế gian vẫn dựa vào sự sắp xếp của người hành trận, mà phàm nhân vốn chỉ biểu hiện ra được “Thế” của trận, lại không thể nào đạt được cái gọi là “Linh”. Chỉ có tu chân giả mới huy động được thiên địa linh khí để đưa “Linh” vào “Thế”, tạo ra trận pháp thật thụ.
Cũng vì vậy mà Lưỡng Cực trận chỉ là một trận đồ đơn giản nhưng lại phát huy ra sự lợi hại của mình cũng là do “Linh” từ Tiểu Hắc truyền vào. Có linh thì mọi thứ đều sẽ câu thông được với thiên địa, có linh thì mới vẽ ra được huyền ảo của “Đạo”!
Là một khốn trận đơn giản, Lưỡng Cực Trận chỉ có tác dụng vây khốn kẻ địch. Còn nếu muốn gây khó dễ thì cần phải dựng thêm sát trận, có điều mấy loại trận pháp khác lại khó hơn rất nhiều. Với hiểu biết hiện tại, Tiểu Hắc không thể tự tin có thể dựng thành công được, mà cho dù có thì linh lực của nó càng không đủ để duy trì hai trận pháp cùng lúc nên đành phải bỏ qua. Đối phó với huyền cấp cao thủ thì phải nắm chắc, tuyệt không thể đem mạng sống của mình ra thử nghiệm được.
……………………..
Phía dưới chân núi, Mộc Bình đã nhanh chóng nhìn thấy pháo hiệu. Vị thiếu gia họ Mộc này đã sớm đọc được tin tức ngắn gọn mà Tiểu Hắc để lại ẩn trong mật thư nên không hề do dự mà dẫn theo Phiêu Vũ Khang cùng Tương Hoàn xông thẳng qua khỏi màn sương độc.
Do đã có thuốc giải độc mà Tiểu Hắc để lại cộng với xác nhận thông qua mật thư thì cả ba không hề lo lắng gì cả. Ngay khi vừa ra khỏi màn sương, Mộc Bình liền đụng đầu ngay với một toán lính canh gác. Mộc Bình cũng không cần nhiều lời liền rút kiếm ra chém rơi đầu vài tên khiến bọn chúng sợ hãi hét loạn cả lên.
Bởi vì chủ lực hầu hết đều đã tấn công lên Mạc Kiếm Môn, chỉ còn lại một số ít cao thủ trấn giữ ở phía ngoài. Những người này tu vi cao nhất cũng chỉ có hoàng cấp hậu kỳ, lại chỉ có hai, ba vị, còn hầu hết là trung kỳ và sơ kỳ hoàng cấp trở xuống. Với thực lực như vậy, dùng bản lĩnh của Mộc Bình ra tay thì không có gì phải lo lắng, danh xưng Khoái Kiếm nước Yên cũng chỉ để gọi cho vui nha.
Thậm chí, Phiêu Vũ Khang và Tương Hoàn cũng chẳng cần phải ra lực gì cả. Phiêu Vũ Khang thì nhìn Mộc Bình đầy sùng bái, đây mới là cao thủ kiếm đạo đích thực, trong cùng tu vi không hề có đối thủ. Còn Tương Hoàn thì mồ hôi đầy đầu, gã sớm đã khổ sở vì bị Tiểu Hắc uy hiếp, giờ thấy thanh niên họ Mộc kia cũng quá kinh khủng đi. Ngay cả trưởng lão của Thanh Hà Môn cũng không chống đỡ được vài hiệp. Vậy thì còn dám có ý đồ thoát thân gì nữa đây chứ?