Lúc này, có không ít tu sĩ bị hấp dẫn bởi tiếng động lạ phát ra ở bên cạnh hồ Thánh mà chạy đến, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thấy năm cao thủ Đại Thừa tựa như những đứa trẻ tay trói gà không chặt bị nổ bay lên trời giống như pháo hoa.
Tất cả các tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều sững sờ và không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà chuyện phát sinh ngay sau đó càng khiến những tu sĩ đến xem thêm lóa mắt.
Trước đây cũng có rất nhiều cao thủ đến khiêu chiến năm Đại hộ pháp nhưng đều bị đánh bại, thậm chí rất hiếm có ai đỡ được mười chiêu của năm Đại hộ pháp.
Chỉ duy nhất hôm nay!
Xem ra hắn còn lợi hại hơn quốc sư hồi đó.
Điều quan trọng nhất là hắn đến thách đấu mà không hề thông báo cho bất kỳ ai.
Mà cho dù thắng, hắn cũng không ra tay giết hại năm cao thủ Đại Thừa, cực kỳ có phong độ.
Một cao thủ như vậy thực sự quá mức thần kỳ.
Tất cả tu sĩ đều sốt ruột chờ đợi sự xuất hiện của vị cao thủ này.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một luồng sáng vàng từ trong hồ Thánh ầm ầm lao ra, phóng lên trời cao, hóa thành một thân hắc y thon dài nhanh nhẹn, ngự phong bay thẳng về phía Thiên Hoàn Thánh tháp.
Nhìn thấy hắc y nhân, một tu sĩ không khỏi kêu to: “Xin hỏi là vị cao thủ nào, có thể cho bọn ta nhìn thấy tướng mạo thật được không?”
Hắc y nhân đang bay về phía Thiên Hoàn Thánh tháp cũng không giảm tốc độ, chỉ lẳng lặng quay đầu lại nhìn một cái dưới ánh nắng mặt trời.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy.
Nắng xuyên qua mái tóc dài tung bay và bộ hắc y phấp phới trong gió, nhuộm mọi thứ thành một màu vàng óng lộng lẫy.
Dường như toàn bộ cơ thể hắn đã hòa nhập vào hoàng hôn vô tận này.
Dáng vẻ trông như thế nào, dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì.
Chỉ nhớ được đó là một khuôn mặt hào hoa phong nhã, thần thái như thần tiên, chấn động lòng người, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Nhưng đôi mắt màu đỏ tươi như chứa cả đất trời và tinh tú ấy đã xoáy sâu vào linh hồn mỗi một tu sĩ đang ngóng trông theo từ phía xa.
Tựa như đôi mắt của một vị Thần cổ đại.
Nó bí ẩn và xa xăm, căn bản không phải thứ mà một người phàm có thể có được.
Các tu sĩ lại kinh hô một trận, lúc này năm vị tu sĩ Đại Thừa như tỉnh khỏi giấc mộng từ từ trèo ra khỏi hồ, thở hổn hển nói: “Có người muốn cướp Thiên Tâm Liên, mau bắt lấy tên thích khách đó!”
Các tu sĩ không ai đáp lại.
Bởi vì ngày thường họ đã chịu đủ áp bức từ năm tu sĩ Đại Thừa này và gia đình của họ, bây giờ họ lại thấy một cao thủ như vậy xuất hiện.
Đem năm vị “đại năng” tự cho mình là cao thủ trong cao thủ này đánh cho tơi bời hoa lá, làm sao bọn họ có thể không vui sướng được chứ?
Hơn nữa, đệ nhất cao thủ của Thiên Hoàn có thể sở hữu Thiên Tâm Liên, đây là quy tắc mà quốc sư và bệ hạ đã cùng nhau đặt ra.
Cho dù quốc sư không đồng ý, nhưng quốc sư còn chưa ra mặt, cũng không đến phiên năm vị “đại năng” này lên tiếng.
·
Lúc này, vô số tu sĩ tụ tập bên bờ Thánh sơn, hồi hộp nhìn chằm chằm động tĩnh ở Thánh tháp, muốn xem xem vị cao thủ này có bị chiêu hàng hay không.
Trong lòng bọn họ cũng muốn có một đại năng có thể đối đầu với quốc sư.
Mà lúc này, Tần Di đã tiến vào Thánh tháp.
Bốn mặt của Thánh tháp đều được chạm rỗng, ánh nắng dịu nhẹ cứ thế mà chiếu vào, từ bốn phía nhẹ nhàng đáp xuống chiếc cốc pha lê ở trung tâm.
Thiên Tâm Liên trong suốt sáng long lanh đang nằm trong cốc pha lê, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Chồi non trong ngực Tần Di khẽ nhúc nhích, lộ ra vẻ sôi nổi.
Tần Di khẽ cau mày – xem ra Thiên Tâm Liên này là thật rồi.
Tần Di đưa tay ra định lấy Thiên Tâm Liên, chợt ánh mắt hắn trầm xuống, sau đó hắn nhìn vào cánh cửa nhỏ phía sau Thiên Tâm Liên.
“Ai, ra đây.”
Két một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một ông lão mặc hoàng phục tối cao trắng như tuyết của Thiên Hoàn đứng ở đó run rẩy cầm một cây quyền trượng vàng ròng.
Nhìn chằm chằm vương miện trên đỉnh đầu ông lão trong chốc lát, Tần Di chỉ cảm thấy trên người ông lão tỏa ra khí tức hủ bại, trầm mặc một lát, Tần Di nhàn nhạt nói: “Bệ hạ?”
Trên gương mặt nhăn nheo của Thiên Hoàn Đại đế chậm rãi hiện ra ý cười, lão ta khàn giọng run rẩy nói: “Quốc sư bảo trẫm đi nghênh đón Thiên Hoàn đệ nhất cao thủ.”
Tần Di:…?
Tần Di trong lòng phát lạnh, có chút cảnh giác.
Nhưng quanh người Thiên Hoàn Đại đế cũng không có bất kỳ luồng khí tức kỳ lạ nào, ngay cả chồi non cũng không có phản ứng gì.
Có thể thấy được quốc sư không có đến.
Tần Di không biết trong đầu quốc sư đang suy tính gì, lúc này chỉ bình tĩnh nói: “Bệ hạ không cần khách sáo, Tần Di chỉ muốn lấy Thiên Tâm Liên.”
Thiên Hoàn Đại đế cười quái dị: “Quốc sư cũng nói vậy.”
Tần Di nhíu mày càng chặt.
“Quốc sư nói những năm gần đây thể lực và tu vi của hắn đã suy yếu, e rằng không còn sức chống đỡ vận mệnh quốc gia nữa, bảo ta chọn một hiền tài khác.”
Chọn Tần Di sao?
Đừng nói lời này là do Thiên Hoàn Đại đế nói ra, cho dù là quốc sư tự mình nói ra, Tần Di cũng sẽ không tin.
“Quốc sư đâu rồi?”
Thiên Hoàn Đại đế sửng sốt: “Quốc sư bế quan rồi.”
Đang nói, Thiên Hoàn Đại đế đột nhiên giơ tay cầm chiếc cốc pha lê đang chứa Thiên Tâm Liên lên.
Trong nháy mắt đó, Tần Di nhìn thấy trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng xanh biếc.
Tần Di lạnh mặt, bước lên giật lấy chiếc cốc pha lê.
Nhưng chớp mắt đó, khóe miệng Thiên Hoàn Đại đế đột nhiên tràn ra một tia máu xanh lục, giây tiếp theo liền im lặng ngã xuống trước mặt Tần Di, tắt thở.
Tần Di: !
Mà đúng vào lúc này, năm luồng khí tức quen thuộc đã từ bên ngoài vọt tới!
Năm vị tu sĩ Đại Thừa tới rồi!
Tần Di lúc này mới ý thức được, mình đã trúng liên hoàn kế của quốc sư—— một khi Thiên Hoàn Đại đế băng hà, chết không đối chứng, bất kể tu vi của hắn cao đến đâu, nếu bị buộc tội giết hoàng đế, hắn cũng sẽ bị lưu đày, còn liên lụy đến tất cả mọi người của Thẩm gia!
Quốc sư quả là ác độc!
Tần Di không khỏi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tối sầm lại, thầm nghĩ nhất định sẽ cùng những người kia chiến đấu đến cùng.
Sau khi đoạt được Thiên Tâm Liên và giết quốc sư, hắn sẽ đưa Thẩm Thanh Đường và Thẩm gia cao chạy xa bay, không màng tới điều gì nữa.
Mắt thấy trong lòng bàn tay Tần Di đã bùng lên tam muội chân hỏa, sát khí nồng nặc, hắn lại không chú ý tới, chồi non trong ngực hắn chớp mắt cái đã nhảy ra ngoài…
·
Năm vị cao thủ Đại Thừa chạy tới Thánh tháp cùng một lúc, sắc mặt âm trầm, dự định cùng Tần Di quyết chiến một trận nữa.
Nhưng khi ánh mắt của bọn họ rơi xuống phía sau Tần Di, sắc mặt đều nhất tề thay đổi.
Sau đó, năm vị cao thủ Đại Thừa nghi ngờ nhìn nhau, nhưng rồi bọn họ đều cung kính cụp mắt xuống, chắp tay quỳ một gối nói: “Tham kiến bệ hạ!”
Tần Di: ? !
Khi Tần Di không thể tin được quay đầu lại, liền nhìn thấy Thiên Hoàn Đại đế vừa mới thất khiếu chảy máu ngã xuống đất chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên tỉnh dậy, lúc này còn chống quải trượng đứng ở sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm năm vị cao thủ Đại Thừa.
——oOo——