” Róc…rách…”
Bởi vì chai rượu được người khác mờ giúp nên Hứa Di chỉ việc rót vào âm thanh nước chảy vang lên làm cho tinh thần rất dễ chịu, Hứa Di cầm ly rượu lên dùng miệng nếm thử một chút cảm thấy hương vị này không sai biệt lắm liền gật đầu hài lòng chiếc lưng mềm mại lấy giác tựa ra sao phóng thái rất nhàng nhã.
Minh Triết biết hôm nay chẳng có cơ hội gì rồi công việc câu cá điều bắt buộc là kiên nhẫn, mà câu cá lớn thì lòng kiên nhẫn phải nhiều hơn bình thường gấp vô số lần.
Mà khi Minh Triết xoay người chuẩn bị rời đi thì Hứa Di chợt mở miệng nói.
” Đợi đã, nhìn anh rất quen thuộc. Có phải chúng ta đã gặp ở đâu hay không ?”
Minh Triết nghe thế liền một mặt khó hiểu nhìn vào dáng vẽ xinh xắn mà cao quý kia của Hứa Di nói.
” Vị tiểu thư này hình như là nhìn nhầm rồi, hôm nay là lần đầu tiên tôi vinh hạnh được gặp một người cao quý như cô đây.”
Nghe câu này của Minh Triết mới hiểu được dựa vào đâu mà Tịch Vãn sống chết yêu hắn như thế, nói chuyện với một người lạ mà còn khéo léo miệng nở hoa sen như thế quả thật rất có trình độ.
Hứa Di không nghe hắn nịnh bợ mà ảo tưởng gì nhưng đôi đồng tử to tròn lại xoay chuyển một vòng rồi lại lóe sáng như nhớ ra chuyện gi đó.
Hứa Di mở miệng hỏi.
” Anh có phải tên Minh Triết, người bán Diễm An An cho Lạc Tu Minh hay không ?”
” Đùng..Ong…Ong…”
Đầu óc Minh Triết nổ mạnh sắc mặt xa xầm không còn chút máu giây phút này hắn biết kế hoạch mà bản thân dự tính đã sụp đỗ rồi. Mang tiếng xấu như thế còn tiếp cận được đại tiểu thư này nữa mới lạ đấy.
Minh Triết cười khổ đáp.
” Vị tiểu thư này là ai thế, tại sao lại biết được Diễm An An cơ chứ ?”