– Không có khả năng! Kịch bản không phải là như thế này a!
Nàng nhớ tới Hoa Anh toàn thân mặc bạch y, ngọc thụ lâm phong, văn tú tuấn nhã luận về đạo lý ba thắng ba bại. Lúc này mới trôi qua bao lâu? Đã biến thành bộ dạng như vậy rồi?
Trữ Y Y cảm giác chính mình đang trong ác mộng, người nửa quỳ trên mặt đất, tóc tai bù xù, thần tình dại ra đích thực là Hoa Anh vừa rồi sao?
– Trong hai hiệp, bản công tử có thể chiếm chủ động. Trong bốn hiệp liền có thể áp chế đối phương. Tám hiệp mở rộng ưu thế, mười hiệp xác định thắng cục.
Trong đầu Trữ Y Y lại hiện lên bộ dáng mặt quan như ngọc, ánh mắt thần quang, tự tin phi phàm, nắm chắc thắng lợi trong tay của Hoa Anh.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Hoa Anh hiện tại toàn thân cáu bẩn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khiến mọi người không thể tin tưởng được Hoa Anh phong vật, kinh tài tuyệt diễm vừa rồi là cùng
một người.
– Kịch bản không phải như thế này a!
Trong lòng Trữ Y Y kiệt lực hét lên tiếng chói tai. Ngay từ đầu kịch bản đã tan vỡ rồi, Sở Vân vừa ra tay, toàn bộ cục diện chủ động đều rơi vào trong tay hắn.
Hoa Anh?
Càng nhiều thời gian không phải hắn tiêu tốn bởi giương cung bắn tên, mà là bị Sở Vân truy đuổi chật vật chạy trốn!
Tất cả mọi thứ bên tai đều là trào phúng nổ vang, Hoa Anh gian nan chuyển đầu, lọt vào tầm mắt chính là các thư sinh chỉ trỏ đối với chính mình.
Đau đớn!
Tâm tinh thực giống như bị kim châm đâm trúng!
Đau đớn!
Lòng tự trọng đã bị thúc giục nghiêm trọng, một cỗ phẫn nộ nhất thời từ tận đáy lòng bốc lên phun trào.
– A! Ta không cam lòng, Sở Vân, chúng ta đánh lại!
Cũng không biết lấy khí lực từ đâu, Hoa Anh đứng bật dậy.
– Thua không chịu nổi!
Sở Vân phun ra bốn chữ này, nhưng không rút Túy Tuyết Đao một lần nữa, mà mạnh mẽ vung quyền, bịch một tiếng, hung hăng đánh mạnh vào khuôn mặt trắng nhỏ của Hoa Anh.
Một quyền này, lực mạnh thế trầm, nhất thời khiến mũi đối phương gãy nát, máu mũi tung bay, đau tới mức nước mắt chảy giàn dụa.
Phịch…
Hắn lấy tốc độ nhanh gấp đôi đứng lên, ngửa đầu ngã quỵ xuống dưới đất.
– Ta không cam lòng!
Hoa Anh không còn phong độ ngày xưa, ba một tiếng đứng bật dậy, một tay phí công xua loạn giữa không trung, nghĩ muốn bắn được cái gì đó.
– Ta để ngươi cam tâm.
Sở Vân giẫm chân tại chỗ, ôm lấy cánh tay đang quơ loạn của Hoa Anh, dùng chút lực đã nhấc bổng hắn lên.
Ầm…
Hắn một lần nữa vung quyền, hung hăng đánh vào hai gò má Hoa Anh, lúc này trực tiếp đánh hắn gãy mấy cái răng.
Bịch…
Lại một quyền nữa, Hoa Anh như bị diệt giật.
Phanh!
Lại một quyền, Hoa Anh chuyển thành mắt trắng, bị đánh tới thần trí hôn mê.
Bịch bịch bịch…
Sở Vân túm loạn cánh tay phải của Hoa Anh, đồng thời quyền phải lực mạnh quyền trầm, nắm tay như tật phong mưa rào.
Từng quyền từng quyền đánh vào da thịt, mỗi một thanh âm vang lên khiến toàn bộ mọi người vây xem run lên, không tự giác, toàn bộ đấu trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trái tim mọi người đập nhanh hơn, nhìn Hoa Anh bị Sở Vân đánh thành đầu heo, trong lòng phát hàn ý khắp người.
Trĩ Hổ Sở Vân quá hung tàn rồi!
– Buông tha Hoa Anh học trưởng đi…
Rất nhiều nữ thư sinh dấy máu trong lòng, các nàng bình thường rất ngưỡng mộ Hoa Anh, lúc này nhìn thấy Hoa Anh thong dong ưu nhã bị người khác đánh một trận giống như đống bùn nhão, không còn bất cứ phong độ nào đáng nói.