– Nếu là toàn bộ đổi thành đồng tiền thì đủ lấp đầy xếp thành Lăng Vân Cư này, nhưng mà những thứ này không thể đổi mạng của phụ thân ta về.
Trong lòng Tần Tiêu cả kinh: dùng đồng tiền xếp thành Lăng Vân Cư? Đây phải dùng ” tấn ” để đo đấy!
Phượng tỷ tiếp tục nói:
– Tần Tiêu, ta và ngươi tính toán ra cũng có thể là thế giao. Tổ tiên của ngươi là Tần Thúc Bảo, mà tổ tiên của ta là Từ mậu công, từng là sinh tử chi giao. Chẳng lẽ hôm nay ngươi lại không giúp ta một tay?
Tần Tiêu cười:
– Chuyện tổ tiên không cần kéo vào. Tần Tiêu sợ bôi nhọ thanh danh tổ tông. Ngươi nên nói đi, rốt cuộc muốn ta giúp ngươi thế nào.
Phượng tỷ hít sâu một hơi, quyết đoán nói ra:
– Đem vật kia, cho ta.
Tần Tiêu mở to hai mắt:
– Đồ vật kia? Đó là cái gì? Tần Tiêu trừ cái túi da này cũng chỉ thừa lại tiền hối lộ mấy ngày nay mà thôi, cùng với ấn tín Khâm Sai mà hoàng đế ban cho. Ấn tín này nếu ngươi có chỗ dùng thì ngươi cầm lấy đi, làm gì phí công phu như vậy chứ.
Trên mặt của Phượng tỷ lộ ra thần sắc tức giận, nặng nề nói ra:
– Tần Tiêu, ta dùng lý đối đãi là thiệt tình muốn nhờ, ngươi cần gì phải vòng quanh diễn trò với ta?
Tần Tiêu làm ra bộ dáng đau khổ, nói:
– Tần Tiêu thật không biết, Phượng tỷ cần vật gì?
Phượng tỷ mặt lạnh lùng, nói ra:
– Ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, Hổ Vạn Cầu ngày đó có từng giao đồ vật gì cho ngươi không?
Bỗng nhiên nội tâm của Tần Tiêu sáng ngời, chẳng lẽ là bản《 Đạo Đức Kinh 》? Nhưng mà bản kinh thư này mới có được vào hôm nay, Mạc Vân Nhi mới lấy tới cho ta!
Xem ra Phượng tỷ vẫn cho rằng bản kinh thư này sớm ở trên tay của ta nên mới hao hết nhiều tâm tư như vậy, để ta lên thuyền hải tặc của nàng? Nói như vậy thì mục đích nàng lôi kéo ta cũng không phải như Mặc Y nói được đơn giản như vậy, bởi vì ta ” là Giang Nam đạo Khâm Sai, còn nhiều hơn một Thứ Sử tướng quân ” đơn giản như vậy?
Bản《 Đạo Đức Kinh 》 này trọng yếu như thế, trong đó rốt cuộc giấu bí mật gì?
Nếu trọng yếu như vậy thì trừ phi đầu của ta bị rút gân, nếu không cũng không có giao cho ngươi! Nếu như giao cho ngươi, chẳng phải là phá hỏng đại sự sao, mạng nhỏ của ta cũng xong đời.
Tần Tiêu tập trung tư tưởng nhìn qua Phượng tỷ:
– Hổ Vạn Cầu và Tần Tiêu đúng là không đánh không quen biết. Tần Tiêu nghe nói hắn từng là cựu thần mà phụ thân ngươi giao lại cho ngươi, trung thành và tận tâm với ngươi như vậy. Thật sự là không nghĩ ra vì sao ngươi giết hắn!
Phượng tỷ cười lạnh:
– Xử tử Hổ Vạn Cầu có thể nói là bày mưu đặt kế, cũng có thể nói là ngoài ý muốn.
Tần Tiêu nghi hoặc nói:
– Chỉ giáo cho?
Phượng tỷ nói:
– Hổ Vạn Cầu là lão cổ hủ, mặc dù trung thành nhưng trong đầu chỉ có trung nghĩa và ngay thẳng, thấy ta những năm này vụng trộm làm không ít chuyện xấu thì rất không vừa mắt. Những ngày gần đây thì trong lòng của hắn có ý phản loạn. Nếu không phải trở ngại có hai con gái là thủ hạ của ta, ta đoán chừng hắn sớm phản rồi. Đáng hận là trước đó một hồi hắn còn làm một chuyện khiến ta tức giận, vì vậy ta đã ra lệnh xử tử hắn. Nhưng không đợi ta ra lệnh thì hắn đã bị người giết. Lý do hắn chết cũng gần như hoang đường như chính lão quỷ Hổ Vạn Cầu này, hắn vừa ý lão bà của người ta, còn âm thầm gặp gỡ lão bà của người ta! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
– Vừa ý lão bà người ta?
Trong nội tâm của Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, hai con mắt híp lại, nhìn chằm vào gương mặt giống Lý Tiên Huệ như đúc.