Lý Khánh An trầm mặc hẳn, hắn cũng đột nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ vấn đề vẫn chưa đủ chặt chẽ, hắn một lòng nghĩ đến viện quân từ Thung lũng Đại Thông Sơn, lại không nghĩ rằng, nếu quân Thổ Phồn ở Thung lũng Đại Thông Sơn không đến viện trợ thì sao? Hơn nữa cho dù đến viện trợ, bọn họ bèn nhất định có thể đi qua Thung lũng Đại Thông Sơn sao? Quân Thổ Phồn bèn nhất định sẽ mở ra một khe hở đề cho một ngàn người bọn họ bình an thông qua sao?
Một chuỗi nghi vấn đó làm cho Lý Khánh An cũng cảm thấy không thể quá chủ quan, phiến diện như thế được, hắn gật đầu nói: “Thôi được! Chúng ta không vội đưa ra quyết định trước, chờ tình báo bên kia của Hạ Nghiêm Minh qua đây rồi hẳn nói.”
Nghị bàn trước khi lâm chiến lần thứ nhất kết thúc, Lý Khánh An đi ra lều lớn, ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, nhìn nước sông mà trầm tư. Lúc này, Lệ Phi Thủ Du đi đến bên người hắn cười nói: “Thế nào, bị đệ nói một hồi, bèn không còn lòng tin nữa sao?”
Lý Khánh An lắc đầu, cười nói: “Làm gì có, huynh cũng từ mấy chục trận lớn nhỏ đánh ra mà, vấn đề nhỏ nhoi đó làm khó được huynh sao?”
“Thế Thất Lang nghĩ được biện pháp gì chưa?”
“Tạm thời thì chưa có, nhưng mà, rất nhiều chuyện không phải dựa vào suy nghĩ là có thể nghĩ ra.”
Lý Khánh An đứng lên, lúc này, từ phía xa khu rừng vang đến tiếng cười đùa của phụ nữ, đây là những nữ nô lệ được giải cứu đang may vá quần áo cho quân Đường. Lý Khánh An cười vui vẻ, nói với Lệ Phi Thủ Du: “Mới có vài ngày, mà đa số các nàng đều giống như đã thay da đổi thịt hết cả, ngẫm lại cảnh tượng lúc mới gặp họ, cảm giác các nàng tựa như quỷ từ địa phủ đi ra, chuyến đi Hà Hoàng lần này, nếu có thể giải cứu thêm nhiều hơn nữa các nô lệ người Hán, chúng ta cũng không đi uổng chuyến này.”
“Tướng quân!”
Phía xa có người đang gọi hắn. Lý Khánh An quay đầu lại, chỉ thấy lữ soái Hà Dĩnh Xuyên đang vẫy tay gọi hắn.
“Chuyện gì thế?”
“Tướng quân, ngài lại đây xem. Chỗ chúng tôi có chút thu hoạch.”
“Đi! Đi xem.”
Lý Khánh An và Lệ Phi Thủ Du đi vào miếng đất trống nhỏ trong rừng rậm, nơi này là nơi quân Đường giết dê nướng thịt, nhưng lúc này đang đặt một cái lò rèn sắt, mười mấy người thợ rèn của quân Đường đang tôi rèn cái gì đó cái lão nô người Hán Trương Bình Bá đang ở một bên chỉ dạy bọn họ, dưới chân họ chất một đống lớn tên tiễn. Truyện “Thiên Hạ “
Lý Khánh An đi lên trước, thì ra bọn họ đang sửa tên, đem mũi tên hình tam giác sửa thành dáng thuôn dài dạng răng cưa.
Hà Dĩnh Xuyên chỉ vào Trương Bình Bá nói: “Tướng quân, vị Trương lão bá này đã từng có mười năm làm thợ rèn sắt cho người Thổ Phồn, ông hiểu rất rõ cấu tạo áo giáp hình vảy của quân Thổ Phồn, đang hướng dẫn chúng tôi sửa đổi đầu mũi tên.”
Trương Bình Bá vội vàng tiến lên thi lễ: “Tướng quân, lão đây nguyện vì quân Đường tận chút sức hèn mọn này.”
Lý Khánh An rất có hứng thú, hắn nhật lên một mũi tên đã sửa xong, nhìn một cách tỉ mỉ. Đầu tên này so với tên xuyên giáp của quân Đường càng nhỏ và dài hơn hẳn. Chỗ đầu nhọn tua ngang ra sáu rãnh thuốc, hình dáng rãnh thuốc giống như cây dũa (dũa móng tay) ở thời nay.
Truyện “Thiên Hạ “
Trương Bình Bá giới thiệu nói: “Lý tướng quân, bắt đầu từ năm trước, quân Thổ Phồn nhắm vào loại tên xuyên giáo của quân Đường, để sửa lại áo giáp hình vảy của họ, thêm vào dưới vảy một lớp lưới nhỏ, lổ rất nhỏ, tên xuyên giáp của quân Đường bắn không xuyên vào được, cho dù có ráng mà cắm vào, thì uy lực cũng giảm đi rất nhiều, cho nên muốn xuyên qua được miếng lưới nhỏ đó, thì nhất định phải đem mũi tên sửa thành hình vừa nhọn vừa dài, nhưng như thế vẫn còn chưa đủ. do cán tên không xuyên vào được, cho nên lúc thợ rèn chúng tôi tạo ra miếng lưới nhỏ đó, bèn nghĩ tới cách phá giải nó.”
Nói đến này, Trương Bình Bá thấy Lý Khánh An không hé răng, liền có chút sợ hãi mà ngưng nói, Lý Khánh An bừng tinh, hắn vội vàng nói: “Cứ nói tiếp đi.”
“Biện pháp phá giải nó chính là đầu mũi tên tạo rãnh thuốc, mớm độc dược vào, chỉ cần mũi tên ghim vào trong cơ thể, độc dược sẽ nhanh chóng phát tác, cho dù cán tên bắn không xuyên vào, cũng đủ để cho quân Thổ Phồn bị mất mạng.”
Lý Khánh An cám thấy rãnh thuốc này tua ngang ra có chút kỳ lạ, liền cười hỏi: “Thế tại sao rãnh thuốc này lại tua ngang ra nhỉ?”
Trương Bình Bá cũng cười nói: “Tướng quân không hiểu rõ binh lính Thổ Phồn, những binh lính Thổ Phồn này cũng đều vô cùng hung hãn. Bị tên bắn trúng, sẽ lập tức bứt mũi tên ra, thường độc dược được tẩm vào không thể lập tức tan chảy, nên không hề có hiệu quà. Cho nên rãnh thuốc tua ngược như thế, khi bọn chúng bứt tên ra, độc dược trong rãnh thuốc sẽ ma sát với máu thịt của bọn chúng, sẽ có một lượng thuốc lớn để lại trong cơ thề họ.”
“Tuyệt, cao minh!” Lệ Phi Thủ Du buộc miệng khen.
Lý Khánh An cũng âm thầm gật đầu, quân Đường đối phó với áo giáp hình vảy của quân Thổ Phồn thường cũng chỉ là dùng tên xuyên giáp, mũi tên dáng thuôn dài như đầu viên đạn, nhưng loại tiêu chuẩn chế tạo này vài chục năm nay chưa hề cải tiến lại, người Thổ Phồn cũng không có cách nào thay đổi mấy chục vạn áo giáp hình vảy của họ, nhưng bọn họ có thể thêm một miếng lưới chắn bên trong áo để đối phó lại tên xuyên giáp của quân Đường mà cải tiến, bèn có thế giảm hẳn uy lực của tên xuyên giáp bên quân Đường, không thế ngờ được rằng cách phá giải đối sách này của quân Đường lại là từ một nô lệ người Hán mà mình vô tình giải cứu được, xem ra ý trời vốn đã được tạo hóa sắp đặt sẵn.
Nghĩ vậy, hắn lại vội vàng hòi: “Thế độc dược đâu? ở đâu có?”
Trương Bình Bá từ phía sau nhặt lên hai cây cỏ nói: “Tướng quân, hai cây cỏ này, một cây gọi là Túy thảo, một cây gọi là cửu độc thảo, phân bố rất nhiều ven bở Thanh Hải.
Trong rừng rậm cũng có không ít, thật ra rễ cây của chúng chỉ là loại độc dược thường, nhưng người dân tộc Thổ Cốc Hồn thường đem chúng trộn lẫn vào nhau, bèn trở thành một loại độc dược vô cùng độc, dùng để đối phó sói hoang trên thảo nguyên.”
Lý Khánh An lập tức nói với Lệ Phi Thù Du: “Lập tức sắp xếp các huynh đệ đi vào rừng hái hai loại dược thảo này, nhớ kỹ, không được tách ra hành động, đề phòng bị dã thú vồ.”
Lệ Phi Thù Du lập tức đi sắp xếp, Lý Khánh An trầm ngâm một lát. lại hòi thợ rèn: “Các người một ngày có thể làm bao nhiêu tên?”
“Tướng quân, năm người chúng tôi, một ngày có thể sửa được một ngàn năm trăm cái tên.”
Lần này mỗi viên binh sĩ của họ đem theo hai mươi vạn mũi tên xuyên giáp và mười vạn mũi tên lang nha thường; cho dù tạm thời chỉ dùng ba vạn cây tên, cũng phải cần đến hai mươi ngày mới có thế xong, thời gian đâu có cho phép chứ!
Trương Bình Bá biết nỗi lo lắng của Lý Khánh An, ông cười xòa rồi nói: “Tướng quán, cách phía nam Phục Sĩ thành ba mươi dặm. có một tòa thành nhỏ tên là Hài Tây thành, người Thổ Phồn tập trung hai ngàn nô lệ người Hán ở đây để xây dựng thành trì này, bên trong có rất nhiều người cũng đều là thợ rèn mấy đồ đệ của lão nô trước đây cũng đều làm việc ở đó.”
“Đợi chút!” trong đầu Lý Khánh An đột nhiên hiện ra một kế hoạch mạo hiểm